24.10.2016
THỨ HAI TUẦN 30 THƯỜNG NIÊN
Lc 13,10-17
Lời Chúa:
Chẳng lẽ người con cháu ông Áp-ra-ham này lại không được cởi xiềng xích trong ngày Sa-bát sao?” (Lc 13,16).
Câu chuyện minh hoạ:
Có hai vị thiền sư xuống núi. Khi đi ngang qua một khúc sông cạn, họ thấy một cô gái đang mắc nạn giữa dòng sông. Vị thứ nhất đi qua và chẳng nói năng gì. Vị còn lại thấy cô gái mắc nạn liền nhanh nhẹn cõng cô gái kia qua sông. Cả hai vị cùng về chùa. Khi về đến cổng chùa, vị thứ nhất liền trách vị thứ hai: “Tại sao anh lại cõng cô gái đó? Anh có biết làm như vậy là hành vi phá giới, không giữ luật của chúng ta không? Vị thứ hai điềm tĩnh trả lời: “Tôi đã thả cô ta bên bờ sông rồi, còn anh tại sao anh vẫn còn mang cô ấy về đến đây?”.
Suy niệm:
Tin Mừng theo thánh Luca hôm nay thuật lại việc Chúa Giêsu chữa lành bệnh khòm lưng đã 18 năm của người đàn bà trong ngày Sabát. Tuy nhiên viên trưởng hội đường lại bực tức với Chúa Giêsu. Nhân dịp này, Chúa liền dạy cho họ về luật giữ đạo ngày Sa-bát, đó là luật bác ái.
Thật thế, Chúa Giêsu muốn mọi người hiểu rằng: Luật giúp con người sống hoàn thiện, hướng chúng ta đến cứu cánh của đời mình là Thiên Chúa. Chính Người là lề luật và có quyền trên luật. Tình yêu của Chúa thắng vượt trên mọi lề luật. Do đó, luật mới của ngày Sa-bát chính là luật của bác ái yêu thương.
Lạy Chúa, giúp chúng con hiểu và sống đúng luật Chúa, để không vì luật mà chúng con sống thiếu bác ái với người khác. Amen.
25.10.2016
THỨ BA TUẦN 30 THƯỜNG NIÊN
Lc 13,18-21
Lời Chúa:
“Nước Thiên Chúa giống như chuyện một hạt cải người nọ lấy gieo trong vườn mình. Nó lớn lên và trở thành cây, chim trời làm tổ trên cành được.” (Lc 13,19)
Câu chuyện minh hoạ:
Đức Cha Helder Camara đã kể lại chính kinh nghiệm của Ngài như sau:
Tôi có một người anh hơn tôi 5 tuổi đã được rửa tội và theo học tại một trường do các cha Dòng Maria điều khiển. Nhưng sau đó, anh tôi tuyên bố là đã hoàn toàn mất đức tin. Sau khi tôi thụ phong Linh Mục. Tôi đã cùng anh về chung sống với một người chị không lập gia đình. Mỗi lần tôi sắp đi giảng hoặc đi dâng thánh lễ, anh tôi thường hỏi:
– Hôm nay chú định giảng gì đó?
Tôi thành thật giải thích cặn kẽ cho anh tôi hiểu những gì tôi đang định giảng cho người khác, anh tôi chú ý lắng nghe, nhưng không đưa ra một lời bình luận nào. 8 năm sau, lúc bị bệnh nặng và biết mình sắp chết, anh gọi tôi lại bảo:
– Tôi biết chú là người thông minh và hiểu rộng hơn tôi. Tôi không bao giờ thấy sự cách biệt giữa đức tin và cuộc sống của chú. Vậy tôi xin hỏi chú: Có thể tin thế cho người khác được không? Có thể hưởng nhờ đức tin của một người mà mình tin tưởng không? Tôi tin vào sự chân thành của chú. Tôi đã mất đức tin, nhưng tôi có thể dựa vào đức tin của chú để rước mình thánh Chúa không? Tôi trả lời:
– Tôi tin rằng Chúa sẽ tưởng thưởng thái độ khiêm tốn của anh. Tôi không nghi ngờ gì hết. Tôi sẽ trao mình thánh Chúa cho anh, và tôi tin chắc rằng anh sẽ được Chúa thương:
Trong cơn xúc động, anh tôi nói:
– Bây giờ thì chưa được đâu, tôi còn phải xưng tội đã. Tôi định đi tìm một vị Linh Mục đến để giải tội, nhưng anh tôi dứt khoát đòi xưng tội với tôi. Và anh tôi đã xưng tội, rước lễ một cách sốt sắng. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, tôi đã nghe anh tôi thốt lên:
– Tôi tin, tôi tin! Tôi tin không phải là vì chú, nhưng là vì chính tôi tin.
Niềm tin được tiếp nhận và nuôi dưỡng bằng chính chứng tá của những người chung quanh, nhất là của những người thân trong gia đình! Vợ chồng, cha mẹ, anh em, con cái… Hãy tin rằng chúng ta cần có nhau. Chúng ta được nâng đỡ bằng niềm tin của mỗi người trong gia đình.”
Suy niệm:
Những việc làm của chúng ta tuy nhỏ nhưng có sức mạnh rất lớn khi chúng ta đặt niềm tin vào Chúa. Một khi đã tin rồi, chúng ta sẽ vượt qua tất cả, dù khó khăn, bất lợi,… Chúa Giêsu đã ví Nước Trời như hạt cải, dù nó nhỏ bé nhưng Chúa đã cho nó cành lá xum xuê, chim trời đến làm tổ được huống chi mỗi người chúng ta được Chúa yêu thương, thì Người sẽ làm những gì nữa?
Để hạt giống đức tin được lớn lên và sinh trưởng, mỗi người Kitô hữu cần biết sống trong mối tương quan với Chúa, qua cầu nguyện, suy niệm Lời Chúa, và kết hiệp với Chúa Giêsu Thánh Thể…
Lạy Chúa, xin thêm đức tin cho con, để giữa những thăng trầm của đời sống này, con có Chúa là sức mạnh, có Chúa là nương con nương tựa.
26.10.2016
THỨ TƯ TUẦN 30 THƯỜNG NIÊN
Lc 13,22-30
Lời Chúa:
“Thiên hạ sẽ từ đông tây nam bắc đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa.” (Lc 13,29)
Câu chuyện minh hoạ:
Hai người lính trẻ đang nói về sự tin theo Đức Ki-tô. Một người nói: tôi không thể nói hết cho anh biết Đức Ki-tô quý báu cho tôi dường nào và đã ban cho tôi những gì. Tôi ước ao anh xung vào quân đội của Ngài.
Người kia suy nghĩ và đáp:
– Tôi đang suy nghĩ về việc đó, nhưng tin theo Ngài phải từ bỏ nhiều điều, quả thật tôi còn phải tính giá đã.
Lúc ấy, một sĩ quan đi qua đó, nghe được câu chuyện, bèn đặt tay trên vai chàng nói rằng:
– Anh ơi! Anh tính giá của sự tin theo Đức Ki-tô sao? Nhưng có bao giờ anh tính giá của sự không tin theo Ngài chăng?
Suy niệm:
Đoạn Tin Mừng hôm nay nói đến viễn cảnh ngày cánh chung, được ví như một phòng tiệc cưới. Muôn dân từ khắp bốn phương thiên hạ đều được mời đến tham dự bàn tiệc. Thế nhưng, điều kiện muốn vào dự tiệc Nước Trời thì phải qua cửa hẹp.
Thật thế, qua cửa hẹp là một sự chiến đấu luôn luôn của mỗi người chúng ta với những nỗ lực cố gắng và bền chí trong việc thực thi giáo huấn của Chúa; đồng thời luôn biết tỉnh thức trong việc thanh tẩy đời sống và thánh hoá bản thân để sẵn sàng đợi giờ Chúa đến.
Lạy Chúa, xin soi sáng những điều chúng con nghĩ, nói và làm, để đời sống chúng con luôn có Chúa đồng hành, giúp chúng con qua cửa hẹp vào dự tiệc Nước Trời. Amen.
27.10.2016
THỨ NĂM TUẦN 30 THƯỜNG NIÊN
Lc 13,31-35
Lời Chúa:
“Ngôn sứ mà chết ngoài thành Giêrusalem thì không được.” (Lc 13,33)
Câu chuyện minh hoạ:
Hạnh các Thánh Tử Đạo Việt Nam kể lại rằng:
Ông Trùm Đích và con rể là ông Lý Mỹ đều bị bắt trong cuộc bách hại đạo. Trước sức ép của bạo lực cũng như cám dỗ bổng lộc, cả hai ông thà chịu chết chứ kiên quyết không chịu đạp lên Thánh Giá. Sau khi hai lần tự nguyện chịu đòn thay cho nhạc phụ đã già yếu, ông Lý Mỹ đối diện với quan quân, mạnh dạn tuyên xưng Đức tin:
Thưa quan lớn, tôi đã suy xét và tin nhận Đạo Thiên Chúa là Đạo thật nên tôi không thể chối bỏ. Giả như có ai bảo quan lớn đạp lên đầu Đức Vua là người đã ban chức cao quyền trọng cho quan lớn, ắt hẳn quan lớn chẳng dám làm. Vậy thì tôi đây, lẽ nào lại cả gan đạp lên tượng ảnh Thiên Chúa mà tôi hết lòng tôn thờ?”
Cô con gái tên là Mỹ mới 12 tuổi, vào thăm ông Lý Mỹ trong ngục, đã khích lệ: “Xin cha hãy can đảm chịu chết vì Chúa!” Đến cậu bé Tường mới 9 tuổi cũng nói: “Xin cha đừng lo cho chúng con. Cha hãy vững lòng an tâm xưng Đạo và chịu chết vì Đạo!” Cuối cùng là lời khuyên của bà vợ: “Vợ con ai mà chẳng thương tiếc, nhưng ông hãy vác thập giá, trung thành với Chúa cho đến cùng. Đừng lo nghĩ gì cho mẹ con tôi.”
Suy niệm:
Bài Tin Mừng ghi lại việc Chúa Giêsu cho biết việc Người sẽ chịu chết ở Giêrusalem và bày tỏ lòng thương tiếc Giêrusalem: “Giê-ru-sa-lem, Giê-ru-sa-lem! Ngươi giết các ngôn sứ và ném đá những kẻ được sai đến cùng ngươi! Đã bao lần ta muốn tập họp con cái ngươi lại, như gà mẹ tập hợp con dưới cánh, mà các ngươi không chịu” (Lc 13,34).
Trước bạo quyền của Hêrôđê, Chúa Giêsu đã không lo sợ nhưng mạnh mẽ lên đường, vì Ngài luôn tuân hành thánh ý Chúa. Biết bao vị ngôn sứ đã chịu chết nơi đây chỉ vì nói lời Thiên Chúa, Ngài cũng vậy, Ngài cũng biết rằng cuộc đời của Ngài cũng sẽ bị giết giống như vậy nhưng Ngài vẫn hiên ngang. Các vị thánh cũng đã đi theo con đường Chúa Giêsu đã đi vì một chân lý là rao truyền và nói lời Thiên Chúa.
Lạy Chúa, xin giúp chúng con đừng chai lỳ, cứng lòng trước tình thương và sự chăm sóc quan phòng của Chúa, nhưng tin theo Chúa và dấn thân sống theo giáo huấn của Ngài để tạo cho mình một đời sống thánh thiện. Amen.
28.10.2016
THỨ SÁU TUẦN 30 THƯỜNG NIÊN
Thánh Simon và thánh Giuđa tông đồ
Lc 6,12-19
Lời Chúa:
“Đức Giêsu chọn lấy mười hai ông và gọi là Tông Đồ” (Lc 6,13).
Câu chuyện minh hoạ:
Người ta kể rằng: có một đệ tử muốn từ bỏ mọi sự của thế gian để sống tu trì. Anh quyết định vào rừng vắng sống ẩn tu. Hành trang duy nhất anh mang là chiếc áo ăn mày để khất thực sống qua ngày. Ngày kia, anh đau đớn vô cùng khi thấy chiếc áo phơi ở bờ sông đã bị chuột cắn nát tả tơi. Không còn cách nào khác, anh phải vào trong làng xin một chiếc áo khác. Chiếc áo thứ hai này cũng bị cùng chung số phận, nát tả tơi vì chuột cắn. Anh nghĩ rằng chỉ có nuôi mèo mới giữ được chiếc áo. Anh quyết định nuôi mèo. Thế nhưng, khi có mèo anh lại phải lo kiếm thêm phần ăn cho con mèo được nuôi để đuổi chuột.
Ngày ngày vác bị đi khất thực, anh cảm thấy mình như một gánh nặng đối với dân làng. Nghĩ thế, anh cố gắng chắt chiu để kiếm tiền nuôi một con bò để thêm phần thu nhập. Nhưng có bò lại phải kiếm cỏ cho bò ăn. Chăn nuôi gia súc khiến anh không thể có thời giờ cầu nguyện, tối mặt vì công việc, anh lại phải thuê người cắt cỏ nuôi bò. Càng ngày bò càng sinh sản, người cắt cỏ cũng phải gia tăng. Thời gian trôi qua, mảnh đất hoang sơ đã biến thành một trang trại rộng lớn. Gia súc và người làm ngày càng thêm đông. Con người đã một thời muốn từ bỏ mọi sự để trở thành một tu sĩ, nay nghiễm nhiên trở thành một ông chủ trang trại.
Có tiền của và tài sản to lớn, anh lại muốn có người chia sẻ công việc của mình. Anh cưới vợ và sinh con. Anh trở thành một người chồng, người cha trong một gia đình hạnh phúc. Thế là lý tưởng ban đầu đã hết. Anh đã đánh mất lý tưởng chỉ vì mải lo gìn giữ một cái áo rách. Chuyện có vẻ hoang đường nhưng lại là thật. Ma quỷ thường cám dỗ từng bước. Ma quỷ thường gợi lên những điều rất hấp dẫn để dẵn dắt con người đi theo chương trình của nó. Adam – Evà đã nhìn thấy trái táo thơm ngon mà quên đi thân phận phải vâng lời Thiên Chúa. Khi tỉnh lại chỉ còn thất vọng và hổ thẹn lương tâm. Người tu sĩ đã lạc bước khi quá bận tâm đến nhu cầu vật chất, đến đồng tiền bát gạo, khiến tâm hồn anh không còn thời giờ để vun đắp, định hướng cho hướng đi của mình. Cái thất bại của anh thật tẻ nhạt, chỉ vì mải lo gìn giữ một chiếc áo rách.
Suy niệm:
Đoạn Tin Mừng hôm nay thuật lại việc Chúa Giêsu chọn các môn đệ với lời mời gọi “hãy theo Thầy” (Mt 4,19), một lời mời gọi lên đường. Theo Thầy để gắn bó với Thầy, theo Thầy để chia sẻ những thao thức với Thầy và theo Thầy để lên đường cùng với Thầy mang Tin Mừng Chúa đến tận cùng trái đất. Trước khi chọn các Tông đồ, Chúa Giêsu lên núi cầu nguyện, vì việc chọn gọi này đối với Ngài là việc quan trọng. Ơn gọi của mỗi người chúng ta cũng vậy, từ nơi Thiên Chúa, còn bổn phận của chúng ta là có quảng đại đáp lại hay không. Ngài gọi tên từng người trong chúng ta qua nhiều cách và qua từng biến cố khác nhau. Ơn gọi của mỗi người đều mang một sứ mạng riêng nhưng tất cả đều quy về một mối là Đức Kitô.
Lạy Chúa, chúng con cũng mong được theo Chúa, cùng với Chúa lên đường rao giảng và làm chứng cho tình yêu Chúa. Xin Chúa cho chúng con có một tấm lòng quảng đại để đáp lại lời mời gọi của Chúa. Amen.
29.10.2016
THỨ BẢY TUẦN 30 THƯỜNG NIÊN
Lc 14,1.7-11
Lời Chúa:
“Vì phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống, còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên.” (Lc 14,11)
Câu chuyện minh hoạ:
Tối hôm ấy, ông nhà văn quyết định đem vợ và 4 đứa con của mình đi xem phim tại một rạp hát. Khi họ đến thì trong rạp mới chỉ có sáu người. Và khi họ bước vào thì cả sáu người trong rạp đều đứng lên vỗ tay. Ông nhà văn mỉm cười đáp lễ. Sau khi ngồi vào chỗ, ông nhà văn bèn quay sang bà vợ và nói: – Có lẽ họ đã nhận ra anh vì hình ảnh của anh được đăng trên báo và những tác phẩm của anh được quảng cáo một cách rộng rãi.
Ngay lúc đó, có một chàng thanh niên tiến đến bắt tay ông. Ông nhà văn bèn hỏi: – Làm sao anh nhận ra tôi.
Thế nhưng, chàng thanh niên đã trả lời:
– Tôi chẳng hề biết ông là ai cả. Sở dĩ chúng tôi vỗ tay khi ông và gia đình bước vào rạp là vì viên quản lý rạp hát đã bảo: Nếu không có thêm bốn khán giả cho đủ mười người thì ông ta không thể chiếu xuất phim này.
Suy niệm:
Chiếc ghế tượng trưng cho quyền hành, chức tước, địa vị… mà có nhiều người nhắm tới và tranh giành. Thế nên nhân cơ hội này, Chúa Giêsu muốn nhắc nhở các môn đệ của Ngài “hãy chọn chỗ cuối mà ngồi” (Lc 14,10). Ngài muốn chúng ta hãy dùng chức tước của mình để phục vụ người khác, xoa dịu nỗi đau của anh chị em, đến gần hơn với những người bất hạnh, bị bỏ rơi, nghèo khổ. Giữa một thế giới tranh giành quyền lợi, Ngài mời gọi chúng ta sống khiêm tốn, nhìn nhận con người thật của mình, chọn chỗ cuối để gần Chúa hơn, vì nơi đó có Chúa ngự trị.
Mỗi người chúng ta có can đảm nhìn nhận con người thật của mình không khi đối diện với những cám dỗ của quyền hành, trước những lời khen chê, và nhất là trước mặt Chúa, chúng ta là ai?
Lạy Chúa, xin cho con bước gần Chúa hơn trên con đường của sự thánh thiện, khiêm tốn, để con cũng được bước đi trên con đường thênh thang mà cuối đường là hạnh phúc Nước Trời.
Têrêsa Mai An