Suy niệm hằng ngày tuần XXVI Thường Niên
Thứ Hai – Tuần XXVI Thường Niên
Lễ các Thiên thần hộ thủ. Lễ nhớ
(Xh 23,20-23; Mt 18,1-5.10)
Lm. Giuse Nguyễn Hồng Quân
Xh 23,20-23: Thiên thần của Ta đi trước mặt ngươi.
Tv 91,11: Chúa đã ra lệnh cho các thiên thần săn sóc bạn, để chư vị đó gìn giữ bạn trên khắp nẻo đường.
Mt 18,1-5.10: Các thiên thần của họ trên trời hằng chiêm ngưỡng thánh nhan cha Thầy, Đấng ngự trên trời.
Cùng với Giáo hội chúng ta cảm tạ các thiên thần hộ thủ. Mỗi người đều có thiên thần bảo vệ nếu như không nghịch lại với ý Chúa. Những ai nghe lời Chúa, tuân giữ tất cả những gì Chúa truyền dạy, thì Chúa sẽ là địch thù của những kẻ thù nghịch của người đó. Do vậy, kẻ thù của người đẹp lòng Chúa thì cũng chính là kẻ thù của Chúa, Chúa sẽ không tha thứ cho kẻ uy hiếp. Đó là khẳng định chắc chắn được ghi lại trong sách Xuất hành. Thế nhưng, mấy người ý thức rằng: “trên đầu ba tấc có thần linh”, hay “Thiên thần của Ta đi trước mặt ngươi”.
GLHTCG số 336 giải thích lời trong Kinh thánh, mỗi người có một thiên thần hộ thủ đồng hành để bảo vệ, cầu nguyện cho và cầu nguyện với ta: thưa với Chúa điều ta ước nguyện và truyền ý Chúa cho ta. Sự hiện diện đầy trấn an của thiên thần có thể mang lại sự an ủi và hy vọng lớn lao. Hãy tưởng tượng, ta không một mình ở trên đời, thiên thần hộ mệnh của chúng ta cũng ở đó để bảo vệ và yêu thương từ khi chúng ta được tạo ra. Trong lễ tưởng niệm các Thiên thần Hộ mệnh rất đặc biệt này, thống truyền đức tin nhắc nhở rằng chúng ta không bao giờ đơn độc.
Lm. Tôma Lê Duy Khang
Bài đọc 1 trích sách Xuất Hành cho chúng ta thấy được niềm tin vào các Thiên Thần hộ thủ đã có từ Cựu Ước: “Này Ta sai thiên sứ đi trước ngươi, để giữ gìn ngươi khi đi đường, và đưa ngươi vào nơi Ta đã dọn sẵn. Trước mặt người, hãy ý tứ và nghe lời người. Đừng làm cho người phải chịu cay đắng; người sẽ không tha lỗi cho các ngươi, vì danh Ta ngự trong người. Nếu thực sự ngươi nghe lời người, nếu ngươi làm mọi điều Ta nói, Ta sẽ trở thành kẻ thù của kẻ thù ngươi, đối phương của đối phương ngươi. Thiên sứ của Ta sẽ đi trước mặt ngươi và dẫn ngươi vào xứ người E-mô-ri, Khết, Pơ-rít-di, Ca-na-an, Khi-vi, Giơ-vút; và Ta sẽ tiêu diệt chúng.”
Đến thời của Chúa Giêsu, Chúa Giêsu cũng nhắc lại sự hiện diện của các Thiên Thần hộ thủ qua trang Tin mừng mà chúng ta vừa nghe: “Anh em hãy coi chừng, chớ khinh một ai trong những kẻ bé mọn này; quả thật, Thầy nói cho anh em biết: các thiên thần của họ ở trên trời không ngừng chiêm ngưỡng nhan Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.”
Như vậy, chúng ta thấy ai cũng có Thiên Thần hộ thủ, người lớn cũng như trẻ em, nghĩa là ai trong chúng ta cũng đều có giá trị trước mặt Chúa, nên Chúa đã gởi Thiên Thần hộ thủ đến để soi sáng, hướng dẫn con người.
Nhưng có một vấn đề đặt ra với mỗi người chúng ta đó là các thiên thần là đấng thiêng liêng bảo vệ đời sống của chúng ta, thì chúng ta một cách nào đó cũng được mời gọi cộng tác với các thiên thần bản mệnh để bảo vệ đời sống của những người mà Chúa trao phó cho chúng ta, chẳng hạn như vợ chồng bảo vệ nhau, cha mẹ bảo vệ con cái, con cái chăm sóc cha mẹ… đó cũng là cách thức mà chúng ta cộng tác với các thiên thần, để trở thành thiên thần của nhau.
“Người ta kể rằng: Số là ngày kia có một được đứa bé sắp được Thiên Chúa cho sinh ra làm người trên cõi đời gian trần. Nhưng trước khi sắp được sinh ra trên đời thì đứa bé lòng đầy băn khoăn lo lắng chạy đến quỳ gối trước mặt Thiên Chúa và thưa:
Lạy Chúa, con đã được người ta cho hay rằng mai mốt đây, con sẽ được sinh ra trên trần gian hạ giới. Nhưng thân con bé nhỏ mỏng dòn thế này thì làm sao con có thể sống được ở thế gian với bao bon chen cực khổ như thế được.
Bấy giờ Thiên Chúa nói: Con cứ yên tâm, trong số muôn vàn Thiên thần của Ta, Ta đã chọn riêng cho con một vị hiểu con, hợp với con và đầy lòng thương yêu con, để ngày đêm săn sóc lo lắng cho con trong mọi sự.
Nghe thế đứa bé bèn thưa với Thiên Chúa: Thế thì con còn phải làm gì khác ngoài việc cứ tiếp tục ca hát và vui sống hạnh phúc như trên Thiên đàng không?
Thiên Chúa nói: Chính vị Thiên thần sẽ hát cho con nghe. Ngài sẽ mỉm cười mỗi ngày với con. Con sẽ nhận thấy được ngài rất thương con và rồi con sẽ cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Ðứa bé lại thắc mắc hỏi Thiên Chúa: Nhưng thưa Chúa, sống ở thế gian, loài người có tiếng nói khác với ngôn ngữ Thiên đàng của chúng ta, thì làm sao con hiểu được?
Thiên Chúa trả lời đứa bé: Con cứ an tâm, vị Thiên thần của con sẽ dạy cho con ngôn ngữ của loài người. Ngài luôn kiên nhẫn và đầy âu yếm dạy cho con từng tiếng, từng vần đơn sơ, mãi cho tới khi con làm chủ được thứ ngôn ngữ êm đẹp đó.
Ðứa bé lại thưa: Nhưng con nghe người ta bảo là ở chốn gian trần có rất nhiều kẻ gian ác hung dữ và các hiểm nguy hằng đe dọa khắp nơi. Vậy làm sao con sống ở đó được?
Thiên Chúa quả quyết: Con đừng lo, vị Thiên thần của con luôn quả cảm. Ngài sẽ bênh vực, che chở con, dù ngài có phải nguy hiểm cả đến tính mạng mình.
Ðứa bé lại thưa tiếp với Thiên Chúa: Như vậy, một khi được sinh ra trên cõi đời, con sẽ phải xa cách Chúa. Chắc con buồn lắm!
Thiên Chúa bèn âu yếm ôm đứa bé vào lòng và an ủi: Thiên thần của con sẽ nói và nhắc nhủ con nhớ đến Ta; ngài sẽ chỉ cho con cách thức đến cùng Ta. Con hãy luôn nhớ rằng Ta luôn gần kề bên con trong mỗi giây phút cuộc đời con, dù rằng con không nhìn thấy Ta.
Giữa giây phút dạt dào an vui và hạnh phúc chốn Thiên đàng như thế, người ta vẫn nghe được tiếng kêu gọi từ cõi thế vang thấu lên.
Bấy giờ đứa bé thưa lần cuối với Thiên Chúa: Lạy Chúa, chắc đã đến giờ con phải ra đi xuống cõi thế. Vậy, xin Chúa cho con biết tên vị Thiên thần Bản mệnh đáng kính và đầy lòng thương con như thế.
Thiên Chúa bèn trả lời đứa bé: Thực ra tên của vị Thiên thần Bản mệnh của con không quan trọng. Nhưng nếu con muốn, thì con cứ gọi ngài là… Mẹ!”
Xin cho mỗi người chúng ta là những bậc cha mẹ, là những người có trách nhiệm biết thực hành đúng trách vụ mà Chúa đã ban cho chúng ta để cộng tác với các thiên thần bản mệnh, hoàn thành sứ vụ mà Chúa đã trao phó. Amen.
Thứ Ba – Tuần XXVI Thường Niên
(Dcr 8,20-23; Lc 9,51-56)
Lm. Tôma Lê Duy Khang
Tin mừng hôm nay trình bày cho chúng ta thấy việc Chúa Giêsu cương quyết lên Giêrusalem, và Chúa sai các môn đệ đi trước để báo tin cho Chúa. Những người này lên đường đi đến một làng xứ Samari, nhưng dân chúng ở đây không đón tiếp Chúa Giêsu.
Thấy vậy, hai môn đệ là Giacôbê và Gioan đã nói với Chúa Giêsu: “Lạy Thầy, Thầy có muốn chúng con khiến lửa từ trời xuống thiêu đốt chúng không?”
Nhưng Chúa Giêsu quay lại quở trách các ông: “Các con không biết thần trí nào xúi dục mình, Con Người đến không phải để giết, nhưng để cứu chữa người ta.”
Tin mừng hôm nay cho chúng ta thấy Chúa Giêsu không chỉ muốn lên Giêrusalem để hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người ở đời sau, nhưng Chúa còn muốn cứu chuộc con người, muốn chữa lành cho con người ngay khi con người ở đời này nữa.
Hay nói cách khác, đó là Chúa không chỉ muốn chữa lành những con người bên ngoài, mà Chúa muốn chữa lành các môn đệ của Chúa, nên khi các môn đệ có thái độ bạo lực, lập tức Chúa nhắc nhở các ông về mục đích của Chúa để thay đổi các ông ngay ở đời này.
Chúng ta biết đôi khi chúng ta chỉ lo tìm kiếm những cái bên ngoài, nhưng những điều bên trong chúng ta, hay những điều bên trong gia đình chúng ta chúng ta lại bỏ qua, đó là một điều thiếu sót.
Chuyện kể lại rằng, vào một buổi chiều muộn, người ta trông thấy một bà cụ gầy yếu bà này tên là Rapiya, dáng vẻ mệt mỏi khi đang khom lưng như đang tìm kiếm thứ gì đó mà bà đánh mất ngay phía trước túp lều ở trong một con hẻm nhỏ.
Những người qua đường hỏi: Bà đánh rơi vật gì à?
– Bà trả lời: “Tôi đánh mất cây kim.”
Một người nói tiếp: “Chúng tôi sẽ giúp bà.”
Nếu biết nó rơi ở đâu, chúng tôi sẽ tìm rất nhanh.”
Bà nói: “Cây kim bị rơi trong nhà.”
Mọi người bắt đầu cười phá lên: “Vậy sao bà lại tìm nó ở ngoài đường chứ?”
“Vì trong nhà không có ánh sáng, trong khi bên ngoài thì vẫn còn trông thấy được chút ít.”
Mọi người lại cười phá lên và bắt đầu giải tán. Bà lão gọi họ lại và nói:
“Các bạn hãy nghe đây! Chuyện tìm cây kim của tôi cũng chính là những gì các bạn đang làm. Các bạn luôn tìm kiếm niềm vui và sự bình an bên ngoài mà không đặt câu hỏi quan trọng và đầu tiên là: Bạn đã đánh mất nó ở đâu? Đôi mắt bạn nhìn, đôi tai bạn nghe, đôi tay bạn luôn nắm những cái ngoài nội tâm. Chính vì thế bạn luôn tìm kiếm hạnh phúc ở bên ngoài tâm mình.
Chúng ta cám ơn Chúa đã dạy chúng ta bài học đó, đó là không chỉ lo tìm kiếm lo cứu chữa những cái bên ngoài, mà cần phải lo cho chính bản thân mình, lo cho gia đình của mình.
Xin cho mỗi người chúng ta hiểu được điều đó để cộng tác với Chúa, để công trình cứu chuộc của Chúa hoàn thiện như ý Chúa muốn. Amen.
Thứ Tư – Tuần XXVI Thường Niên
Thánh Phanxicô Assisi. Lễ nhớ.
(Nkm 2,1-8; Lc 9,57-62)
Lm. Tôma Lê Duy Khang
Bài trích sách Huấn Ca nói đến vị thượng tế tên là Simon. Lịch sử gọi ông là Simon II. Ông qua đời khoảng năm 195 tCN. Ông có công trùng tu ngôi nhà Thiên Chúa.
Bài đọc này được dùng cho thánh lễ nhớ thánh Phanxicô Assisi vì ơn gọi của thánh nhân bắt đầu với câu chuyện về một tiếng nói thần bí bảo ngài hãy tái thiết ngôi nhà thờ Đamianô nhỏ bé mà sau này ngài mới hiểu rằng Chúa muốn ngài góp phần canh tân Hội Thánh.
Câu chuyện này như sau:
Vào năm 1205, khi bước vào nhà nguyện Thánh Đamianô, chàng hiệp sĩ trẻ giàu có Phanxicô Assisi nhìn lên Thánh giá và nghe được tiếng của Đấng chịu đóng đinh: “Phanxicô, con hãy đi xây lại nhà của Ta đã đổ nát.” Ngay sau đó, Phanxicô tiến hành tu sửa ngôi nhà thờ (ecclesia) nhỏ bé.
Nhưng Phanxicô dần dần hiểu rằng ngôi nhà thờ đổ nát này chỉ là biểu tượng cho tình trạng bi đát của Nhà Chúa là chính Giáo hội (Ecclesia) thời bấy giờ: Đức tin của Dân Chúa hời hợt không đủ biến đổi cuộc sống, lòng nhiệt thành và lòng mến của hàng giáo sĩ đã nguội lạnh, bên trong Giáo hội thiếu hiệp nhất, bên ngoài thì nhiều lạc giáo xuất hiện.
Chính trong bối cảnh đó, Chúa Giêsu trên Thánh giá của nhà thờ Thánh Đamianô mời gọi Phanxicô canh tân Giáo hội, nhờ một đức tin trọn vẹn và một lòng yêu mến Chúa nồng nàn. Từ đó Phanxicô bắt đầu sống Phúc Âm cách triệt để, góp phần xây dựng lại Nhà của Chúa.
Nhưng tại sao Phanxicô lại có thể nghe được tiếng mời gọi của Chúa trong một bối cảnh của một Giáo Hội đầy biến động lúc bấy giờ?
Thưa như lời của Chúa Giêsu trong Tin mừng: “Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn. Vâng, lạy Cha, vì đó là điều đẹp ý Cha,” nghĩa là vì thánh nhân có một tâm hồn của một con người bé mọn, mặc dầu trước đó ngài là một chàng trai giàu có, hào hoa, ăn chơi và ham mê danh vọng, nên đã nghe được lời mời gọi của Chúa trong bối cảnh của một Giáo Hội đầy biến động như thế.
Nên mừng lễ thánh Phanxicô hôm nay, mỗi người chúng ta được mời gọi phải tin tưởng vào Chúa, phải xác tín rằng chỉ có Chúa mới có thể biến đổi con người, và chúng ta cũng xin Chúa cho mỗi người chúng ta có được tâm hồn bé mọn để có thể lắng nghe được lời mời gọi của Chúa, để sống thánh ý Chúa trong cuộc đời của mình. Amen.
Thứ Năm đầu tháng – Tuần XXVI Thường Niên
(Nkm 8,1-4a.5-6.7b-12; Lc 10,1-12)
Lm. Tôma Lê Duy Khang
Tin mừng hôm nay trình bày cho chúng ta thấy việc Chúa Giêsu chọn thêm bảy mươi hai môn đệ và sai các ông đi đến các thành và các nơi mà chính Người sẽ đến. Như vậy những thành và những nơi mà Chúa Giêsu đến là những thành và những nơi nào?
Đọc lại Tin mừng chúng ta có thể biết những thành cũng như những nơi Chúa đến đó là những thành và những nơi có những con chiên lạc, nơi có những người tội lỗi, nơi nào có những người bệnh tật đau khổ, cần được cứu chuộc.
Trong tin mừng Matthêu khi chọn mười hai Tông Đồ, Chúa Giêsu sai mười hai ông ấy đi và chỉ thị rằng: “Tốt hơn là hãy đến với các con chiên lạc nhà Ítraen” (Mt 10,2-6).
Hay trong tin mừng Luca cũng cho chúng ta biết được nơi mà Chúa Giêsu sẽ đến: “Thần Khí Chúa ngự trên tôi, vì Chúa đã xức dầu tấn phong tôi, để tôi loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn. Người đã sai tôi đi công bố cho kẻ bị giam cầm biết họ được tha, cho người mù biết họ được sáng mắt, trả lại tự do cho người bị áp bức, công bố một năm hồng ân của Chúa” (Lc 4,18-19).
Đó là những nơi mà Chúa Giêsu sẽ đến, và Ngài mời gọi các môn đệ của Ngài hãy đến những nơi đó trước Ngài để đi tiền trạm cho Ngài.
Nơi các linh mục, những nơi các linh mục đến được cụ thể qua sự vâng lời của bề trên, Đức Cha sẽ đưa linh mục về một xứ nào đó, nhưng linh mục cũng phải ý thức được sứ mệnh của mình là đến những nơi mà Chúa muốn mình đến, chứ không phải đến những nơi mình muốn.
Còn mỗi người chúng ta cũng vậy, chúng ta cũng hãy đến những nơi mà Chúa muốn chúng ta đến, những nơi đó là gia đình của chúng ta, là nơi chúng ta đang làm việc, là nơi nhà thờ này, để chúng ta làm chứng cho Chúa.
Có một bài viết mang tên Hãy siêng năng đi dự Thánh Lễ khi Chúa còn cho cơ hội, đây là lời chia sẻ của một người mẹ chồng nói với nàng dâu của mình.
Một bà cụ kia rất thánh thiện, đạo đức nhưng lại bị đau chân không tự đi Lễ được.
Bà nhờ con dâu chở đi Lễ hàng ngày và thường nói với con dâu:
“Con à, cuộc đời không có Chúa thì vất đi hết.
Đẹp rồi cũng ra đất. Giàu rồi cũng không đem đi được nổi 1 xu.
Có làm vương làm tướng rồi cũng sẽ về với cát bụi. Có đẳng cấp và hoành tráng mấy đi nữa rồi cũng phải trở về với cõi hư vô.
Chết là hết con ạ.
Không có việc gì bận bằng việc Chúa. Cho nên dù có bận mấy thì cũng cố gắng sắp xếp mà đi Lễ nhé.
Vì sẽ có lúc, con muốn đi mà cũng không đi được đâu. Như Mẹ đây này, giờ muốn tự đi cũng không đi được. Có con chở đi nên mẹ vẫn còn rất may mắn. Nhiều người bị liệt khao khát đi Lễ mà không bao giờ đi được nữa.
Rồi con cứ nhìn các ngôi mộ mà xem. Những người nằm trong đó có muốn đi thì cũng không bao giờ đi được nữa. Quá muộn rồi.
Hơn nữa, ta không biết ngày nào, giờ nào Chúa gọi ta về, biết đâu ngày mai thì sao? Giờ trẻ chết nhiều quá, nên ta cần đi Lễ hàng ngày để Chúa ban ơn và để đền tội. Nhưng hãy luôn đi Lễ cách sốt sắng thì mới có hiệu quả. Mẹ rất cám ơn con, vì nhờ có con mà Mẹ mới được đi Lễ” (Giuse Kích).
Xin cho mỗi người chúng ta biết đến những nơi mà Chúa đến để làm chứng cho Chúa, bằng lời nói, bằng việc làm tốt lành của mỗi người chúng ta. Amen.
Thứ Sáu đầu tháng – Tuần XXVI Thường Niên
(Br 1,15-22; Lc 10,13-16)
Lm. Tôma Lê Duy Khang
Tin mừng hôm nay tiếp theo hôm qua nói về việc Chúa Giêsu chọn thêm bảy mươi hai môn đệ để sai các ông đến với thành và những nơi mà Chúa sẽ đến.
Hôm nay Chúa cho các môn đệ biết: “Ai nghe các con, tức là nghe Thầy, và ai khinh dễ các con là khinh dễ Thầy. Mà ai khinh dễ Thầy là khinh dễ Đấng đã sai Thầy.”
Chúng ta nhớ trong Tin mừng Gioan Chúa Giêsu cũng đã nói một điều tương tự như vậy: “Nếu thế gian ghét anh em, anh em hãy biết rằng nó đã ghét Thầy trước. Giả như anh em thuộc về thế gian, thì thế gian đã yêu thích cái gì là của nó. Nhưng vì anh em không thuộc về thế gian và Thầy đã chọn, đã tách anh em khỏi thế gian, nên thế gian ghét anh em. Hãy nhớ lời Thầy đã nói với anh em: tôi tớ không lớn hơn chủ nhà. Nếu họ đã bắt bớ Thầy, họ cũng sẽ bắt bớ anh em. Nếu họ đã tuân giữ lời Thầy, họ cũng sẽ tuân giữ lời anh em. Nhưng họ sẽ làm tất cả những điều ấy chống lại anh em, vì anh em mang danh Thầy, bởi họ không biết Đấng đã sai Thầy.” Ở đoạn Tin mừng này Chúa Giêsu nói sở dĩ thế gian ghét các môn đệ là vì thế gian ghét Chúa trước.
Sau đó Chúa Giêsu cho biết hậu quả của việc không đón nhận Chúa: “Giả như Thầy không đến và không nói với họ, họ đã chẳng có tội. Nhưng bây giờ, họ không thể chữa tội được. Ai ghét Thầy, thì cũng ghét Cha Thầy. Giả như Thầy không làm giữa họ những việc không một ai khác đã làm, họ đã không có tội. Nhưng nay họ thấy rồi mà vẫn ghét cả Thầy lẫn Cha Thầy. Như thế là ứng nghiệm lời đã viết trong Sách Luật của họ: Chúng ghét con vô cớ” (Ga 15, 18-25).
Chúng ta thấy hậu quả mà Tin mừng Gioan trình bày khi thế gian ghét Chúa, cũng tương tự như của tin mừng Luca hôm nay: “Khốn cho ngươi, hỡi Kho-ra-din! Khốn cho ngươi, hỡi Bết-xai-đa! Vì nếu các phép lạ đã làm nơi các ngươi mà được làm tại Tia và Xi-đôn, thì từ lâu họ đã mặc áo vải thô, ngồi trên tro tỏ lòng sám hối rồi. Vì thế, trong cuộc Phán Xét, Tia và Xi-đôn sẽ được xử khoan hồng hơn các ngươi. Còn ngươi nữa, hỡi Ca-phác-na-um, ngươi tưởng sẽ được nâng lên đến tận trời ư? Không, ngươi sẽ phải nhào xuống tận âm phủ!”
Như vậy, khi so sánh hai đoạn tin mừng Luca và Gioan chúng ta thấy được một điều như thế này, đó là dù thế gian có ghét chúng ta vì họ ghét Chúa, hay như lời Chúa Giêsu nói, đó là ai nghe chúng ta, tức là nghe Chúa, thì điều này chứng tỏ là chúng ta là những con người thuộc về Chúa, nên thế gian mới ghét chúng ta, cũng như khi chúng ta thuộc về Chúa, thì những ai đón tiếp chúng ta là họ đón tiếp Chúa.
Hiểu được như vậy, chúng ta thấy dù bất cứ hoàn cảnh nào đi chăng nữa, chúng ta cũng phải là người thuộc về Chúa, chứ đừng để mình thuộc về thế gian, hay thuộc về một ai đó, để qua đó, giúp cho người khác hướng về Chúa, có lòng yêu mến Chúa, để họ cũng thuộc về Chúa như chúng ta.
Có một cụ bà hằng ngày đi lễ, bà cụ gặp một anh thanh niên cũng có đạo mà không sốt sắng lắm, anh ta chặn đường hỏi bà cụ: Tôi hỏi thật bà nhé, ngày nào bà cũng đi đạo, ngày nào bà cũng đi thờ, đi lễ vậy, mà đi thờ, đi lễ như vậy Chúa có cho bà đồng tiền bát gạo nào hay không mà bà đi lễ.
Bà cụ trả lời, thưa anh, nếu đi thờ, đi lễ được tiền được gạo được chức được quyền, thì sẽ không đến lượt tôi là bà già này đi lễ đâu, các anh thanh niên nhanh chân lẹ mắt hơn tôi, tôi sẽ không xếp hàng với các anh được đâu. Tôi không đi thờ đi lễ vì cái đó, mà tôi đi thờ đi lễ vì tôi yêu mến Chúa, tôi đi thờ đi lễ để xin chúa giúp tôi sống đạo đức hơn, sống tốt hơn với mọi người, tôi đi thờ đi lễ để cầu nguyện cho quê hương mình, tôi cầu nguyện cả cho anh nữa để một ngày nào đó anh cũng sẽ trở về với Chúa.
Xin cho mỗi người chúng ta cũng có được tâm tình như thế, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào của cuộc đời để mình đừng bị thế gian lôi kéo, mà hãy để mình thuộc về Chúa để lôi kéo mọi người trở về với Chúa. Amen.
Thứ Bảy đầu tháng – Tuần XXVI Thường Niên
Lễ Đức Mẹ Mân Côi. Lễ nhớ.
(Cv 1, 12-14; Lc 1, 26-38)
Lm. Tôma Lê Duy Khang
Hôm nay lễ Đức mẹ Mân Côi, khi nghe nói đến Mân Côi thì chúng chúng nghĩ ngay đến việc lần chuỗi, nghĩ ngay đến sợi dây chuỗi mà chúng ta đang cầm trên tay, hay chúng ta đang đeo trên cổ.
Hôm nay chia sẻ với ông bà anh chị em về dây chuỗi, khi nghe nói đến dây thì chúng ta có suy nghĩ gì hay không?
Trong đời sống, chúng ta thường nghe người ta nói một câu như thế này đó là tu là cõi phúc mà tình là dây oan.
Vậy dây chuỗi có phải là dây oan hay không?
Nhưng để biết dây chuỗi có phải là dây oan hay không thì chúng ta tìm hiểu tại sao tình là dây oan.
Khi đám cưới thường chúc nhau hạnh phúc, trăm năm đầu bạc, chúng ta biết hôn nhân là do Chúa Giêsu thiết lập để con người sống hạnh phúc, nâng đỡ nhau yêu thương nhau, chứ không phải là dây oan, mà nó là dây oan do chính thái độ, chính cách sống của con người, cụ thể là chồng gây đau khổ cho vợ, vợ gây đau khổ cho chồng, con cái gây đau khổ cho cha mẹ, cha mẹ gây đau khổ cho con cái, nếu như vậy thì tình là dây oan.
Hiểu được như vậy, chúng ta thấy chuỗi mân côi cũng không phải là sợi dây oan, mà là sợi dây để liên kết con người với Chúa, để liên kết con người với Mẹ Maria, để liên kết con người với nhau, để nhờ đó mà con người có thể vượt qua được những cơn cám dỗ của cuộc đời.
Nhưng dây chuỗi là dây oan nếu con người coi việc lần chuỗi là một gánh nặng, chẳng đem lại lợi ích gì cả, có nhiều người đi xưng tội rất sợ các cha giao việc đền tội là lần một chuỗi mân côi, như vậy, nếu ta sợ thì ta đã biến chuỗi mân côi là một dây oan, chứ không phải là một sợi dây phúc.
Như vậy, để sợi dây chuỗi là sợi dây hạnh phúc ta phải làm gì?
Có một câu chuyện kể về một thanh niên bị trúng độc, người ta vội đi mời Cha sở.
Cha đến nơi, chàng vẫn chưa tỉnh, ngài chỉ ban phép giải tội thiêng liêng thôi. Biết chàng là 1 thanh niên khô đạo, Cha khấn xin Ðức Mẹ cho chàng tỉnh lại để xưng tội.
Lập tức chàng tỉnh lại và Cha giải tội. Giải tội xong, thấy chàng có vẻ sốt sắng lắm. Lấy làm lạ, Cha hỏi chàng sao lại thay lòng đổi dạ nhanh chóng như thế thì anh thú rằng:
– Con tin chắc đây là 1 ơn Ðức Mẹ ban. Người đã nhận lời má con, khi nằm trên giường bệnh sắp chết, má con gọi con lại mà nói: Má rất lo ngại cho số phận con, tuổi thanh niên của con đầy nguy hiểm đe dọa. Má đã giao phó con trong tay Ðức Mẹ. Con ơi, má xin con 1 việc sau hết này là mỗi ngày con lần 1 chuỗi hạt kính dâng Ðức Mẹ, được không con?
Con đã hứa vâng lời má và trong suốt 10 năm, cuộc sống đạo của con chỉ thu hẹp vào bấy nhiêu mà thôi, nhưng nhờ đó mà Ðức Mẹ đã cho con được hồi tỉnh để xưng tội.
Nên để dây chuỗi là dây hạnh phúc, chúng ta cần phải siêng năng lần chuỗi mân côi, nhắc nhở con cháu, nhắc nhở người thân yêu của mình siêng năng lần chuỗi mân côi, để nhờ chuỗi mân côi mà ta được kết hợp với Chúa, kết hợp với mẹ, chắc chắn một điều là mẹ và Chúa sẽ không bỏ mặc chúng ta, mà sẽ ban ơn giúp đỡ cho ta vượt qua được những khó khăn thử thách trong cuộc đời. Amen.