SUY NIỆM LỜI CHÚA CÁC NGÀY TRONG TUẦN I THƯỜNG NIÊN

0
37

THỨ HAI

THỨ BA

THỨ TƯ

THỨ NĂM

THỨ SÁU

THỨ BẢY

THỨ HAI

BÀI ĐỌC I

1Sm 1,1-8

Khi ấy, có một người quê ở Rama-Sôphim, miền núi Ephraim, tên là Elcana, con của Giêrôha, Giêrôha con của Êlihu, Êlihu con của Thôhu, Thôhu con của Súp, người Ephratha. Elcana có hai người vợ: một tên là Anna, người kia tên là Phênenna. Và Phênenna có nhiều con, còn Anna thì không có con. Vào những ngày luật quy định, ông này thường rời quê mình lên Silô để thờ lạy Chúa các đạo binh và hiến dâng của lễ. Tại Silô, có hai người con của Hêli là Ophni và Phêni, cả hai đều là tư tế của Chúa. Ngày kia Elcana đi tế lễ, ông chia phần cho bà vợ Phênenna và tất cả các con trai con gái của bà. Ông buồn sầu chia cho Anna có một phần, mặc dầu ông yêu bà: vì Thiên Chúa để cho bà phải son sẻ. Cả đối thủ của bà cũng làm cho bà buồn phiền và nhục mạ bà, vì Chúa đã để bà phải son sẻ. Hằng năm, mỗi lần đến ngày lên đền thờ Chúa, Elcana đều chia phần như thế, và Anna cũng đều bị khiêu khích như vậy. Bà than khóc và không ăn uống gì. Vậy Elcana, chồng bà, đã nói với bà rằng: “Hỡi Anna, sao bà khóc, và không ăn uống gì? Sao bà buồn như vậy? Tôi đây chẳng quý hơn mười đứa con sao?”

PHÚC ÂM

Mc 1,14-20

Sau khi Gioan bị bắt, Chúa Giêsu sang xứ Galilêa, rao giảng Tin Mừng của nước Thiên Chúa, Người nói: “Thời giờ đã mãn và nước Thiên Chúa đã gần đến; anh em hãy ăn năn sám hối và tin vào Tin Mừng”.

Ðang lúc đi dọc theo bờ biển Galilêa, Người thấy Simon và em là Anrê đang thả lưới xuống biển, vì các ông là những người đánh cá. Chúa Giêsu bảo các ông: “Hãy theo Ta, Ta sẽ làm cho các ngươi trở thành những kẻ chài lưới người”. Lập tức bỏ lưới, các ông theo Người. Ði xa hơn một chút nữa, Người thấy Gia-côbê con ông Giêbêđê và em là Gioan đang xếp lưới trong thuyền, Người liền gọi các ông. Hai ông bỏ cha là Giêbêđê ở lại trên thuyền cùng với các người làm công, và đi theo Người.

SUY NIỆM

Trong cuộc sống, thử thách về đức tin là thử thách cam go nhất. Bởi nhiều việc xẩy đến làm cho người ta mất đức tin vào Thiên Chúa. Bà Anna có lẽ cũng rơi vào tình cảnh này. Bà luôn chu toàn những điều luật quy định, vẫn thường xuyên đến dâng lễ nơi đền thờ, vẫn cầu nguyện với Chúa, vẫn được ủi an, nhưng tất cả những điều đó không đủ để đức tin của bà vững mạnh. Bởi vì tất cả những việc đó bà đã chu toàn, nhưng trái lại, bà vẫn bị tủi nhục bởi Thiên Chúa vẩn chưa nhận lời của bà cầu xin. Bà vẫn chưa có con. Bà vẫn bị khinh thường.

Cuộc sống của chúng ta cũng thế. Chúng ta vẫn chu toàn luật Chúa, luật Giáo Hội, vẫn đi lễ, vẫn cầu nguyện, vẫn thường xuyên làm việc bác ái. Vậy tại sao Thiên Chúa lại cứ để chúng ta gặp cảnh tang tóc, khổ đau? Thiên Chúa có hay không trong cuộc sống này? Nếu có thì tại sao Thiên Chúa vẫn để tôi trong cảnh khổ đau như thế?  Nếu chúng ta không vững vàng, chúng ta sẽ dễ dàng đánh mất đức tin vào Chúa.

Lạy Chúa, xin ban thêm đức tin cho chúng con, để chúng con luôn tín thác vào Chúa, dù cuộc sống vẫn gặp nhiều đau khổ, xin hãy nâng đỡ con mỗi ngày. Amen.

THỨ BA

BÀI ĐỌC I

1Sm 1,9-20

Trong những ngày ấy, tại Silô, sau khi ăn uống, Anna chỗi dậy. Thầy tư tế Hêli đang ngồi trên ghế trước cửa đền thờ Chúa, nhằm lúc Anna sầu khổ, khóc lóc thảm thiết cầu nguyện với Chúa và khấn xin rằng: “Lạy Chúa các đạo binh, nếu Chúa đoái nhìn đến nỗi khổ của nữ tỳ Chúa, và nhớ đến con, Chúa không quên nữ tỳ Chúa, và ban cho nữ tỳ Chúa một con trai, thì con sẽ dâng nó cho Chúa trọn đời, và dao cạo sẽ không chạm đến đầu nó”. Ðang lúc Anna mải mê cầu nguyện trước mặt Chúa, thì Hêli để ý nhìn miệng bà. Vì Anna cầu nguyện thầm thĩ trong lòng, nên bà chỉ nhép môi, và không nói ra tiếng. Hêli tưởng bà say rượu, nên nói: “Chừng nào bà hết say? Bà hãy đi giã rượu đi!” Anna đáp lại rằng: “Thưa ông, tôi không khi nào uống rượu; vì tôi là người đàn bà vô phúc nhất, nên tôi không thể uống rượu và mọi chất làm cho say, nhưng tôi đã giãi bày tâm sự tôi trước nhan thánh Chúa. Ông đừng nghĩ rằng nữ tỳ của ông đây như một đứa con gái Bêlial; vì quá đau khổ và đắng cay, nên tôi đã tỏ bày tâm sự cho đến bây giờ. Bấy giờ Hêli nói: “Bà hãy về bình an, Thiên Chúa Israel sẽ ban cho bà điều bà xin”. Bà liền thưa: “Ước gì nữ tỳ của ông được đẹp lòng ông”. Bà lui ra ngoài, ăn uống và mặt bà không còn vẻ buồn sầu nữa. Sáng hôm sau, vợ chồng thức dậy, thờ lạy Chúa, rồi trở về nhà ở Ramtha.

Elcana ăn ở với bà Anna, và Chúa nhớ đến bà. Sau một thời gian, Anna có thai, sinh hạ một con trai và đặt tên là Samuel, vì bà đã xin Chúa ban nó cho bà.

PHÚC ÂM

Mc 1, 21b-28

(Ðến thành Capharnaum), ngày nghỉ lễ, Chúa Giêsu vào giảng dạy trong hội đường. Người ta kinh ngạc về giáo lý của Người, vì Người giảng dạy người ta như Ðấng có uy quyền, chứ không như các luật sĩ.

Ðang lúc đó, trong hội đường có một người bị thần ô uế ám, nên thét lên rằng: “Hỡi Giêsu Nadarét, có chuyện gì giữa chúng tôi và ông? Ông đến để tiêu diệt chúng tôi sao? Tôi biết ông là ai: là Ðấng Thánh của Thiên Chúa”. Chúa Giêsu quát bảo nó rằng: “Hãy im đi, và ra khỏi người này!” Thần ô uế liền dằn vật người ấy, thét lên một tiếng lớn, rồi xuất khỏi người ấy. Mọi người kinh ngạc hỏi nhau rằng: “Cái chi vậy? Ðây là một giáo lý mới ư? Người dùng uy quyền mà truyền lệnh cho cả các thần ô uế, và chúng vâng lệnh Người”. Danh tiếng Người liền đồn ra khắp mọi nơi, và lan tràn khắp vùng lân cận xứ Galilêa.

SUY NIỆM

Lời Chúa hôm nay tiếp nối lời Chúa hôm qua và muốn dạy chúng ta rằng chỉ khi nào con người luôn đặt hết niềm tin vào Thiên Chúa thì Thiên Chúa không bỏ rơi con người. Bà Anna dù đau khổ bởi Thiên Chúa im lặng với bà trong một thời gian dài. Bà đau khổ, khủng hoảng nhưng vẫn luôn cầu nguyện và tin tưởng vào Chúa. Sự thất vọng đó hôm nay được tràn trề niềm hy vọng bởi lời chúc của thầy cả Hêli và niềm hy vọng đó đã tràn trề niềm vui sướng khi bà đã sinh được một người con như bà hằng mong mỏi.

Thiên Chúa không bỏ rơi con người. Thiên Chúa muốn con người thấy được quyền năng của Người. Trước mặt người đời chuyện tưởng rằng không thể, nhưng với Thiên Chúa Người luôn luôn có thể. Chính vì thế mà hôm nay trong bài đáp ca bà Anna đã chúc tụng rằng: “Tâm hồn tôi nhảy mừng trong Chúa, và sức mạnh tôi được gia tăng trong Thiên Chúa tôi…

            Đây là bài học vô cùng quý giá cho tất cả các Kitô hữu. Thiên Chúa không im lặng trước đau khổ của chúng ta. Thiên Chúa nghe thấy, nhưng vì chưa phải lúc nên Thiên Chúa chưa thể ban cho ta theo ý ta xin. Người sẽ ban cho ta đúng thời, đúng lúc để ta thấy quyền năng và tình thương của Nguời; để chúng ta không mất đức tin nhưng luôn gia tăng thêm đức tin.

Lạy Chúa, xin hãy cho con biết kiên trì nhẫn nại trong cầu nguyện, và giúp con vững tin rằng Chúa đang nghe biết những già con đang cầu khẩn. Chúa sẽ ban, nhưng không theo cách của con muốn nhưng theo cách của Chúa, vì theo cách của Chúa sẽ ích lợi nhiều cho con hơn.

THỨ TƯ

BÀI ĐỌC I

1Sm 3,1-10.19-20

Trong những ngày ấy, trẻ Samuel phục vụ trước mặt Hêli. Thời ấy, ít khi Chúa phán và hiện ra. Ngày nọ, Hêli đang nằm tại chỗ mình, mắt ông đã loà và không còn thấy được: Ðèn chầu chưa tắt, Samuel ngủ trong đền thờ Chúa, nơi đặt hòm bia Thiên Chúa. Chúa đã gọi Samuel; cậu trả lời: “Này con đây”, rồi chạy đến Hêli và nói: “Này con đây, vì thầy gọi con”. Hêli trả lời: “Ta đâu có gọi, hãy trở về ngủ đi”. Samuel đi ngủ lại. Nhưng Chúa gọi Samuel lần nữa, và Samuel chỗi dậy, chạy đến Hêli và nói: “Này con đây, vì thầy gọi con”. Hêli trả lời: “Này con, ta đâu có gọi, hãy trở về ngủ đi”. Samuel chưa nhận ra Chúa, và lời Chúa chưa mạc khải cho cậu. Chúa lại gọi Samuel lần thứ ba. Cậu chỗi dậy, chạy đến Hêli và nói: “Này con đây, vì thầy gọi con”. Hêli biết Chúa đã gọi Samuel, nên nói với Samuel: “Hãy đi ngủ, và nếu Người còn gọi con, thì con nói rằng: “Lạy Chúa, xin hãy nói, vì tôi tớ Chúa đang nghe”. Samuel trở về chỗ mình và ngủ lại. Chúa đến gần và gọi Samuel như những lần trước: “Samuel! Samuel!” Và Samuel thưa: “Lạy Chúa, xin hãy nói, vì tôi tớ Chúa đang nghe”.

Phần Samuel ngày càng lớn lên. Chúa hằng ở cùng cậu, và cậu không để rơi mất lời nào của Chúa. Toàn dân Israel, từ Ðan tới Bersabê, đều nhận biết Samuel là tiên tri trung thực của Chúa.

PHÚC ÂM

Mc 1,29-39

Khi ấy Chúa Giêsu ra khỏi hội đường. Người cùng với Giacôbê và Gioan đến nhà Simon và Anrê. Lúc ấy bà nhạc gia của Simon cảm sốt nằm trên giường, lập tức người ta nói cho Người biết bệnh tình của bà. Tiến lại gần, Người cầm tay bà, và nâng đỡ dậy. Bà liền khỏi cảm sốt và đi tiếp đãi các Ngài.

Chiều đến, lúc mặt trời đã lặn, người ta dẫn đến Người tất cả những bệnh nhân, tất cả những người bị quỷ ám; và cả thành tụ họp trước cửa nhà. Người chữa nhiều người đau ốm những chứng bệnh khác nhau, xua trừ nhiều quỷ, và không cho chúng nói, vì chúng biết Người. Sáng sớm tinh sương, Người chỗi dậy, ra khỏi nhà, đi đến một nơi thanh vắng và cầu nguyện tại đó. Simon và các bạn chạy đi tìm Người. Khi tìm được Người, các ông nói cùng Người rằng: “Mọi người đều đi tìm Thầy”. Nhưng Người đáp: “Chúng ta hãy đi đến những làng, những thành lân cận, để Ta cũng rao giảng ở đó nữa”. Và Người đi rao giảng trong các hội đường, trong khắp xứ Galilêa và xua trừ ma quỷ.

SUY NIỆM

Ơn gọi của mỗi người mỗi khác nhau, có khi Chúa gọi cách trực tiếp mặt đối mặt như các môn đệ đầu tiên, có khi Chúa gọi qua sự giới thiệu của người khác. Hôm nay Chúa gọi Samuel cách trực tiếp, nhưng cậu không nhận ra được tiếng Chúa. Phải nhờ đến sự hướng dẫn của thầy cả Hêli, cậu mới có thể đáp trả lại tiếng gọi của Người.

Ơn gọi của mỗi người Kitô hữu cũng thế, có lúc chúa gọi ta cách gián tiếp qua người này, người khác, qua từng biến cố trong cuộc sống. Có khi Chúa gọi cách trực tiếp, nhưng vì lo lắng nhiều việc quá, lo cơm áo gạo tiền nên không còn nghe, không còn nhận ra được tiếng Chúa. Có lúc Chúa gọi qua tiếng lương tâm, nhưng vì sợ mất quyền lợi ta không dám lắng nghe và không muốn nghe tiếng Nguời gọi.

Cần lắm những lúc ngồi tĩnh tâm, cần lắm những lời kêu gọi nhắc bảo, cần lắm những biến có xảy ra để cảnh tĩnh mỗi người hãy cố gắng để lắng nghe tiếng Chúa gọi.

Chỉ khi nào chúng ta đáp lại tiếng Chúa gọi thì đời sống thiêng liêng của chúng ta mới trở nên giống Samuel “càng ngày càng lớn lên, Chúa hằng ở cùng cậu, và cậu không để rơi mất lời nào của Chúa”.

Lạy Chúa, xin cho con biết lắng nghe tiếng gọi của Chúa qua tiếng lương tâm, qua biến cố trong cuộc sống, qua sự nhắc nhở khuyên bảo của anh chị em con, để con biết đáp lại như Samuel: “Lạy Chúa, này con đây Chúa đạ gọi con”.

THỨ NĂM

BÀI ĐỌC I

1Sm 4,1-11

Trong những ngày ấy, những người Philitinh kéo đến gây chiến, và Israel phải xuất quân chống lại và đóng binh tại gần nơi gọi là Tảng Ðá Phù Hộ, còn người Philitinh đóng quân tại Aphê và giàn trận đánh dân Israel. Vừa giáp trận, dân Israel đã phải rút lui trốn khỏi quân Philitinh; và trong trận đó có khoảng bốn ngàn binh sĩ bị giết rải rác khắp đồng ruộng. Khi tàn quân trở về trại, các kỳ lão Israel nói rằng: “Tại sao hôm nay Thiên Chúa sát hại chúng ta trước mặt quân Philitinh? Chúng ta hãy đem hòm bia Thiên Chúa từ Silô đến giữa chúng ta, để cứu chúng ta khỏi tay quân thù”.

Rồi dân chúng phái người đến Silô đem hòm bia Thiên Chúa các đạo binh ngự trên các vệ binh thần (tới). Hai con Hêli là Ophni và Phinê cùng đi theo hòm bia Thiên Chúa. Và khi hòm bia Thiên Chúa đến trại, toàn dân Israel lớn tiếng hoan hô vang trời dậy đất. Quân Philitinh nghe tiếng hoan hô, liền hỏi nhau rằng: “Tại sao trong trại quân Do-thái có tiếng hò la vang dậy?” Khi biết là hòm bia Thiên Chúa đã đến giữa trại, quân Philitinh sợ hãi và nói: “Thiên Chúa đã ngự đến trại quân địch”. Rồi chúng kêu than rằng: “Vô phúc cho chúng ta, mấy bữa nay đâu có tiếng hò la như vậy. Thật vô phúc cho chúng ta. Ai sẽ cứu chúng ta thoát khởi tay những vị thần minh cao siêu đó? Ðây là những thần minh đã giáng biết bao tai hoạ trên những người Ai-cập nơi hoang địa. Hỡi người Philitinh, hãy can đảm và hiên ngang, đừng chịu làm nô lệ dân Do-thái như chúng đã làm nô lệ chúng ta. Hãy can đảm mà chiến đấu”. Vậy người Philitinh giao chiến, và dân Israel bị bại trận, và mạnh ai nấy chạy về trại mình. Và thật là một đại hoạ, bên Israel có đến ba mươi ngàn bộ binh tử trận. Hòm bia Thiên Chúa cũng bị chiếm đoạt. Cả hai con Hêli là Ophni và Phinê cũng tử trận.

PHÚC ÂM

Mc 1,40-45

Khi ấy, có một người bệnh cùi đến van xin Chúa Giêsu và quỳ xuống thưa Người rằng: “Nếu Ngài muốn, Ngài có thể khiến tôi nên sạch”. Ðộng lòng thương, Chúa Giêsu giơ tay đặt trên người ấy và nói: “Ta muốn, anh hãy khỏi bệnh”. Tức thì bệnh cùi biến mất và người ấy được sạch. Nhưng Người nghiêm nghị bảo anh đi ngay và dặn rằng: “Anh hãy ý tứ đừng nói gì cho ai biết, một hãy đi trình diện cùng trưởng tế và dâng của lễ theo luật Môsê, để minh chứng mình đã được khỏi bệnh”. Nhưng đi khỏi, người ấy liền cao rao và loan truyền tin đó, nên Chúa Giêsu không thể công khai vào thành nào được. Người dừng lại ở ngoài thành, trong những nơi vắng vẻ, và người ta từ khắp nơi tuôn đến cùng Người.

SUY NIỆM

Lời Chúa ngày hôm nay cho chúng ta hai thái độ khác nhau. Thái độ kiêu căng tự mãn và thái độ khiêm tốn.

Thái độ kiêu căng tự mãn của dân Israel. Họ quá tin tưởng vào sức mạnh của mình, trước cuộc chiến không hề kêu cầu đến Chúa, nhưng khi thua trận họ lại oán trách Thiên Chúa: “Tại sao hôm nay Thiên Chúa sát hại chúng ta trước mặt quân Philitinh?”.

Họ nhớ đến Chúa, rước hòm bia Thiên Chúa đến ở cùng, nhưng lại chỉ xem Chúa là lá bùa hộ mệnh và lòng vẫn kiêu căng. Có Chúa, họ không sợ quân thù, nhưng họ chỉ có Chúa trên hòm bia chứ không hề có Chúa trong lòng. Chính vì thế, họ thất bại.

Thái độ khiêm tốn của quân Philitinh: khiêm tốn nhìn nhận Thiên Chúa của Israel là Đấng quyền năng: “Vô phúc cho chúng ta, mấy bữa nay đâu có tiếng hò la như vậy. Thật vô phúc cho chúng ta. Ai sẽ cứu chúng ta thoát khởi tay những vị thần minh cao siêu đó?” Họ khiêm nhường trước sức mạnh uy dũng của Đấng mà họ từng khiếp sợ khi nhắc đến. Bên cạnh lòng khiêm tốn, họ còn thể hiện rất cao tinh thần đoàn kết và quyết tâm chiến đấu, cuối cùng họ đã chiến thắng.

Kitô hữu chúng ta tự hào mình có Chúa là Thiên Chúa. Chúng ta đến gặp Thiên Chúa trong nhà thờ, nhưng chúng ta lại không gặp được Thiên Chúa trong cuộc sống hàng ngày, trong chính tâm hồn mình. Chính vì thế mà chúng ta luôn gặp khó khăn trong công việc, trong cuộc sống, bởi chúng ta không thể hiện như một người có Chúa. Và khi thất bại chúng ta oán trách Thiên Chúa bỏ rơi chúng ta. Trách Thiên Chúa trao cho ta thánh giá quá nặng nề.

Lạy Chúa, cuộc sống chúng con thường như thế. Xin Chúa cho chúng con luôn mang Chúa trong tâm hồn mình. Ý thức có Chúa ở cùng, chúng con sẽ giảm đi những kiêu căng, giảm đi thất bại, chúng con càng khiêm tốn Chúa sẽ càng nâng đỡ chúng con nhiều hơn.

THỨ SÁU

BÀI ĐỌC I

1Sm 8,4-7.10-22

Trong những ngày ấy, tất cả các kỳ lão Israel tập họp lại và đến cùng Samuel ở Ramtha, và nói với người rằng: “Nay ông đã già rồi và con cái ông không đi trong đường lối của ông; vậy ông hãy đặt lên cho chúng tôi một nhà vua, để xét xử chúng tôi, như tất cả các dân tộc khác”.

Lời ấy làm cho Samuel phật lòng, vì họ đã nói: “Ông hãy cho chúng tôi một nhà vua, để xét xử chúng tôi”. Samuel cầu nguyện cùng Chúa. Và Chúa phán cùng ông rằng: “Ngươi cứ nghe theo dân trong những gì họ sẽ nói với ngươi, vì không phải họ khinh bỉ ngươi, mà là khinh bỉ Ta, để Ta không còn cai trị họ nữa”.

Vậy Samuel đã nói tất cả những lời Chúa cho dân nghe khi họ xin một nhà vua. Người nói: “Ðây là quyền bính của vua sẽ cai trị các ngươi: Ông sẽ bắt con trai các ngươi xung vào đoàn chiến xa và đoàn kỵ binh, và họ sẽ chạy trước xa giá của ông. Ông cắt đặt người thì chỉ huy một ngàn, người thì chỉ huy năm mươi binh lính, kẻ thì cày ruộng gặt lúa, người thì chế tạo quân cụ và chiến xa. Còn con gái các ngươi, ông sẽ bắt làm thợ sản xuất dầu thơm, nấu ăn và làm bánh. Còn đồng ruộng các ngươi, vườn nho, vườn ô liu tốt nhất của các ngươi, ông sẽ tịch thu và ban cho các đầy tớ của ông. Ông sẽ đánh thuế một phần mười vào mùa màng và vườn nho các ngươi, để nuôi các vị thái giám và đầy tớ của ông. Ông sẽ bắt tôi tớ trai gái, các thanh niên cường tráng và cả lừa của các ngươi mà xung vào công việc của ông. Ông sẽ đánh thuế một phần mười vào đoàn vật của các ngươi, và chính các ngươi sẽ trở thành nô lệ của ông. Trong ngày đó, các ngươi sẽ ca thán vì nhà vua mà các ngươi tuyển chọn, nhưng Chúa sẽ không nhậm lời các ngươi, vì các ngươi đã xin ban cho các ngươi một nhà vua!”

Nhưng dân không muốn nghe lời Samuel, và nói với người rằng: “Không, chúng tôi phải có vua, chúng tôi phải giống như mọi dân tộc khác; nhà vua sẽ xét xử chúng tôi, sẽ đi trước chúng tôi, và sẽ đánh giặc cho chúng tôi”. Samuel nghe tất cả những lời dân nói, và thưa lại cùng Chúa. Nhưng Chúa nói cùng Samuel rằng: “Ngươi cứ nghe họ và thiết lập cho họ một nhà vua”.

PHÚC ÂM

Mc 2,1-12

Sau ít ngày, Chúa Giêsu lại trở về Capharnaum; nghe tin Người đang ở trong nhà, nhiều người tuôn đến đông đảo, đến nỗi ngoài cửa cũng không còn chỗ đứng, và Người giảng dạy họ. Người ta mang đến cho Người một kẻ bất toại do bốn người khiêng. Vì dân chúng quá đông, không thể khiêng đến gần Người được, nên họ dỡ mái nhà trên chỗ Người ngồi một lỗ to, rồi thòng chiếc chõng với người bất toại xuống. Thấy lòng tin của họ, Chúa Giêsu nói với người bất toại rằng: “Hỡi con, tội lỗi con được tha”. Lúc ấy, có một ít luật sĩ ngồi đó, họ thầm nghĩ rằng: “Sao ông này lại nói thế? Ông nói phạm thượng. Ai có quyền tha tội, nếu không phải là một mình Thiên Chúa”. Chúa Giêsu biết tâm trí họ nghĩ như vậy, liền nói với họ: “Tại sao các ông nghĩ như thế? Nói với người bất toại này: “Tội lỗi con được tha” hay nói: “Hãy chỗi dậy vác chõng mà đi”, đàng nào dễ hơn? Nhưng (nói thế là) để các ông biết Con Người có quyền tha tội dưới đất”. – Người nói với kẻ bất toại: “Ta truyền cho con hãy chỗi dậy, vác chõng mà về nhà”. Lập tức người ấy đứng dậy, vác chõng ra đi trước mặt mọi người, khiến ai nấy sửng sốt và ngợi khen Thiên Chúa rằng: “Chúng tôi chưa từng thấy như thế bao giờ”.

SUY NIỆM

 Do ảnh hưởng lối sống của ngoại bang, Israel đã chạy theo đường lối của họ là tôn thờ các loài thụ tạo, coi tạo vật hơn cả Thiên Chúa, và tôn thờ tạo vật, nghe lời tạo vật hơn tôn thờ, nghe lời Thiên Chúa. Chính vì thế, hôm nay họ xin có một nhà vua để cai trị, và sẵn sàng chấp nhận làm nô lệ cho vua.

Dù yêu cầu đó nói lên sự bất trung của tuyển dân đối với Chúa, nhưng Thiên Chúa vẫn tôn trọng quyền tự do và sự lựa chọn của con người.

Là những Kitô hữu, chúng ta đang tôn thờ Thiên Chúa. Chúng ta biết rất rõ các giới răn nhất là điều thứ nhất trong thập giới là thờ phượng Thiên Chúa và kính mến Người trên hết mọi sự. Vậy mà nhiều khi chúng ta sẵn sàng bỏ Chúa chạy theo thụ tạo như dân Israen xưa. Chúng ta đòi có vua và sẵn sàng sống theo sự hướng dẫn của vua tạo vật. Vua tạo vật là danh- lợi- thú, là các thầy bói, thầy đồng… Chúng ta tin dị đoan hơn tin Thiên Chúa. Chúng ta sẵn sàng bỏ lề luật Chúa, bỏ Giáo huấn của Giáo Hội để làm theo hướng dẫn của con người mà chúng ta tin rằng họ biết được mọi sự hơn Thiên Chúa.

Hiện tượng này không phải ít trong những Kitô hữu chúng ta. Chúng ta đang lạm dụng sự tự do Chúa ban để càng ngày càng xa lìa Thiên Chúa. Chúng ta đang bỏ Vua Cả trời đất để theo tạo vật.

Lạy Chúa, cám dỗ của lợi danh, bạc tiền, đam mê xác thịt đang mời gọi chúng con tôn nó lên làm vua. Và nhiều người trong chúng con đã làm điều đó. Xin Chúa thức tỉnh chúng con, để chúng con chỉ biết tôn thờ một mình Thiên Chúa là Chúa và là vua của chúng con. Xin cho chúng con trung thành với Ngài suốt đời. Amen.

THỨ BẢY

BÀI ĐỌC I

1Sm 9,1-4.17-19;10,1a

Lúc bấy giờ có một người thuộc dòng dõi Bengiamin tên là Cis, con trai của Abiel, Abiel con ông Sêror, Sêror con ông Bêcora, Bêcora con ông Aphia, Aphia con một người dòng dõi Bengiamin. Cis là một người cường tráng. Ông có một con trai tên là Saolê rất đẹp trai và tốt lành, không một con cái Israel nào xinh đẹp bằng chàng và anh ta cao hơn mọi người từ vai trở lên.

Vậy ông Cis, cha của Saolê, lạc mất mấy con lừa cái, nên ông bảo con ông là Saolê rằng: “Con hãy đem một đứa đầy tớ theo con, và đi tìm mấy con lừa”. Họ đi khắp miền núi Ephraim, sang vùng Salisa mà không tìm thấy, họ liền sang vùng Salim, cũng không tìm thấy, đoạn qua vùng Giêmin, cũng chẳng thấy.

Khi Samuel vừa thấy Saolê, thì Chúa phán cùng ông rằng: “Này là người Ta đã nói với ngươi, chính người này sẽ cai trị dân Ta”. Saolê đến gần Samuel đang đứng ở giữa cửa và nói rằng: “Tôi xin ông làm ơn chỉ giùm nhà của vị tiên tri ở đâu?” Samuel trả lời Saolê rằng: “Chính tôi là vị tiên tri đây; xin mời anh đi trước tôi lên lầu, để hôm nay các anh sẽ dùng bữa với tôi, rồi ngày mai tôi sẽ cho anh về. Tất cả những gì anh đang có trong lòng, tôi sẽ chỉ bảo cho anh”.

Samuel lấy bình dầu đổ trên đầu Saolê, rồi hôn anh và nói rằng: “Ðây Thiên Chúa xức dầu phong anh làm vua thống trị cơ nghiệp của Người, và anh sẽ cứu dân Người thoát khỏi kẻ thù ở chung quanh”.

PHÚC ÂM

Mc 2,13-17

Khi ấy Chúa Giêsu đi dọc theo bờ biển, toàn dân đến cùng Người và Người giảng dạy họ. Khi vừa đi qua, Người thấy ông Lêvi con của Alphê, đang ngồi nơi bàn thu thuế. Người bảo ông: “Hãy theo Ta”. Ông liền đứng dậy theo Người. Và xảy ra là khi Người dùng bữa tại nhà ông, nhiều người thu thuế và tội lỗi cùng đồng bàn với Chúa Giêsu và các môn đệ của Người, vì đã có nhiều kẻ theo Người. Những luật sĩ và biệt phái thấy Người ngồi ăn uống với những người thu thuế và tội lỗi, liền nói với các môn đệ Người rằng: “Tại sao thầy các ông lại ăn uống với những người thu thuế và tội lỗi?” Nghe vậy, Chúa Giêsu bảo họ: “Những người khoẻ mạnh không cần gì đến thầy thuốc, nhưng là những người đau yếu. Ta không đến để kêu gọi những người công chính, mà kêu gọi những người tội lỗi”.

SUY NIỆM

Này là người Ta đã nói với ngươi”.

Ơn gọi của mỗi người chúng ta là do chính Thiên Chúa tuyển chọn. Không phải do chúng ta muốn, nhưng là do chính Thiên Chúa muốn.

Là Kitô hữu chúng ta hãnh diện, tự hào về tất cả những gì mình đang có. Nhưng được làm con cái Thiên Chúa, được trở nên người phục vụ cho Giáo Hội, cho dân Chúa trong từng chức vụ Giám mục, linh mục, tu sĩ, Hội dồng giáo xứ…. tất cả là do chính Thiên Chúa mời gọi và ban cho.

Ý thức được điều đó thì chúng ta sẽ biết khiêm tốn, sẽ biết cố gắng và tin tưởng vào ơn Chúa để phục vụ cách chu đáo hơn.

Chúng ta không làm việc một mình. Chúng ta có người của Thiên Chúa là những cộng sự viên của chúng ta giúp đỡ. Chúng ta không làm việc một mình vì chúng ta luôn có Chúa đồng hành cùng chúng ta mỗi ngày trong mọi công việc.

Lạy Chúa, xin cho chúng con ý thức ơn gọi của chúng con là do chính Chúa kêu mời. Nếu con là tư tế thừa tác, xin cho con chu toàn trọng trách Chúa trao. Nếu con là tư tế cộng đồng, xin cho con hoàn thành điều Chúa muốn. Xin cho chúng con ý thức rằng ơn gọi của chúng con là do Ngài mời gọi. Amen.