Đấng ở trong lòng

0
23

Sống trên đời, ai ai cũng có một thế giới rất riêng tư. Đó là một cõi riêng mà chỉ một mình Thiên Chúa mới có thể biết. Thế giới tâm hồn ở trong lòng, những cõi sâu thẳm mà không ai có thể đến được. Đó có thể là một thế giới của niềm vui, cũng có thể là thế giới của nỗi buồn, và cũng có thể là thế giới của hạnh phúc… Người ta sống cũng là nhờ thế giới rất riêng của mình, có thể nói, là nơi trao đổi tâm linh với Đấng Thần linh.

Đức Maria, như bao người, Mẹ sống trong thế giới tâm hồn của mình. Với Mẹ, nơi ấy là cả cuộc đời Mẹ. Vì trong thế giới tâm hồn, Mẹ chỉ sống cho một mình Thiên Chúa mà thôi. Mẹ hằng suy đi nghĩ lại những sự việc xảy ra trong đời. Nghĩ để hiểu, nghĩ để biết, nghĩ để vâng phục, nghĩ để mến yêu.

Không phải ai cũng có thói quen suy nghĩ và yêu mến. Có người rất nhiều sự việc xảy ra trong đời, nhưng họ không bao giờ biết suy nghĩ để nhận ra thánh ý. Và vì vậy mà họ bỏ qua hồng ân Thiên Chúa, lãng quên ân sủng Ngài hằng ngày ban phát.

Nếu nghiêm túc để mà suy niệm, người ta sẽ có rất nhiều thứ để mà suy gẫm, bởi vì từng khoảnh khắc trôi qua, chúng ta đón nhận không biết bao nhiêu ân sủng Thiên Chúa, nhiêu đó thôi cũng đủ để ta suy gẫm cả đời. Nếu chỉ suy để mà suy thì chưa đủ, nhưng suy rồi phải biết yêu mến, đó mới là kết quả của tình yêu thực sự.

Đức Maria là mẫu gương của thinh lặng, cả cuộc đời Mẹ luôn luôn suy gẫm mọi biến cố xảy ra trong đời mình và chiêm niệm về nó, để nhận ra Thánh ý Chúa muốn. Kể từ biến cố truyền tin, Mẹ đã sống thinh lặng rồi mà ngày càng suy niệm hơn. Mẹ không suy để suy, nhưng suy để yêu và  quy phục quyền năng Thiên Chúa dành cho mình: “Còn bà Maria thì hằng ghi nhớ mọi kỉ niệm ấy, và suy đi nghĩ lại trong lòng.” (Lc 2, 19)

Ai trong chúng ta cũng có một cõi để riêng tư, một cõi rất riêng ở trong lòng, và quả thực chỉ một mình Thiên Chúa, chỉ riêng một mình Ngài mới có thể chạm tới. Nhân loại, con người với nhau, dù có cởi lòng ra, hay ai đó có sâu sắc, nhạy bén, thâm thúy nhận biết được cũng chỉ một phần nào. Cõi riêng lòng tôi, thú thực chỉ một mình Thiên Chúa mới có thể chạm tới. Ngài biết tôi nghĩ gì, vui gì, buồn gì, mong ước gì, tất cả mọi việc Ngài đều thấu tỏ.

Con người có hiểu lòng nhau, cũng chỉ ở mức độ và giới hạn, vì họ không thể cho nhau cái chính họ còn thiếu, chỉ Thiên Chúa, Đấng giàu có vô cùng, quyền năng vô cùng, Ngài mới có thể cho đi và ban phát.

Chính vì khi nhận ra Thiên Chúa giàu có vô cùng và yêu thương vô cùng mà đã từ bỏ tất cả để đến với nhân loại, chia sẻ mọi bí ẩn sâu thẳm của cõi lòng, các mục đồng đã ca vang hoan hỉ: “Các người chăn chiên ra về, vừa đi vừa tôn vinh ca tụng Thiên Chúa.” (Lc 2, 20)

Lạy Chúa, nếu có giờ để mà gẫm lại ân tình Ngài đã dành để trên cuộc đời con, thì suy mãi vẫn chưa hết, bởi chúng vô cùng. Chỉ cần dừng chân suy đi nghĩ lại biến cố Chúa giáng trần mang bình an đến thế giới đã vô tận rồi, nói gì đến ân huệ Ngài ban cho riêng tư bản thân. Mặc dầu cuộc đời nhiều sóng gió thế đấy, nhưng vẫn không thể phủ nhận sự thật ở trong lòng, nơi thâm sâu bí ẩn, vẫn luôn có Ngài hiện diện hằng san sẻ, sớt chia.

M. Hoàng Thị Thùy Trang