10.07.2017
THỨ HAI TUẦN XIV THƯỜNG NIÊN
Mt 9,18-26
Lời Chúa:
“Này con, cứ yên tâm, lòng tin của con đã cứu chữa con”. (Mt 9,22).
Câu chuyện minh họa:
Crésus vua xứ Lydie có một người con trai bị câm. Hoàng tử đã lớn rồi mà vẫn không nói được một tiếng nào, mặc dù đã chữa chạy đủ mọi mặt. Ai cũng cho là hoàng tử sẽ câm suốt đời.
Đến khi tỉnh Sac bị dân Ba tư chiếm được, vị hoàng tử đó đứng kề nhà vua, lúc quân xâm lăng tiến vào thành. Bỗng đâu có một tên lính không biết mặt nhà vua, tuốt gươm ra định chém ngài. Hoàng tử thấy cha bị lâm nguy, hết sức cố gắng để bảo tên lính kia chớ nên làm như vậy. Và hoàng tử bật ra được câu nói: “Hỡi tên lính, chớ có hạ sát vua Crésus!”.
Tên lính tra gươm vào vỏ rồi bỏ đi.
Hoàng tử đã nói được chỉ vì muốn cứu cha khỏi chết. Từ đó hoàng tử cũng nói bình thường như người ta.
Truyện này không có chi là hoang đường. Khoa học bây giờ vẫn đem lại cho chúng ta những ví dụ người câm bật nói lên được, người mù vì tin tưởng vào một sức mạnh huyền bí nào đó đã xem thấy được.
Đức tin và lòng hy vọng là hai liều thuốc nhiều khi chữa khỏi được những chứng bệnh nan y. Chỉ những kẻ không hy vọng, không tin tưởng mới thất bại ở đời.”
Suy niệm:
Phương thuốc chữa lành của Chúa Giêsu là lòng tin. Chỉ cần tin thôi, người đàn bà bị bệnh băng huyết đã được chữa lành khi chạm vào tua áo của Chúa. Chỉ cần tin thôi, đứa con gái của vị thủ lãnh đã được Chúa cho sống lại. Có thể nói, lòng tin của vị thủ lãnh và của người phụ nữ này thật mãnh liệt. Họ chỉ nghĩ chạm tới Chúa với lòng tin là sẽ được cứu. Và quả thật, khi chạm vào Ngài thì có một sức mạnh phi thường đánh bật những thất vọng, và mang lại sự sống mới.
Lạy Chúa, xin ban thêm lòng tin cho chúng con, để giữa những gian nan khốn khó trên dòng đời, con không hoang mang nhưng vững tin vào tình yêu Chúa.
11.07.2017
THỨ BA TUẦN XIV THƯỜNG NIÊN
Thánh Bênêđictô, viện phụ
Mt 9,32-38
Lời Chúa:
“Đức Giêsu đi khắp các thành thị, làng mạc giảng dạy trong các hội đường, rao giảng Tin Mừng Nước Trời và chữa hết các bệnh hoạn tật nguyền”. (Mt 9,35).
Câu chuyện minh họa:
Một người mới gia nhập đạo Công giáo gặp một người bạn cũ không có đạo. Người bạn này hỏi:
Thế nào? Anh đã vào đạo và tin Chúa Giêsu rồi à?
Phải, tôi đã tin vào Chúa Giêsu.
Vậy là anh biết Ngài rõ lắm phải không? Anh cho tôi biết Ngài sinh ra ở nước nào?
Rất tiếc tôi không biết điều đó.
Vậy Ngài chết hồi mấy tuổi?
Rất tiếc tôi không biết điều đó.
Anh không biết về thân thế Ngài, vậy cho tôi hỏi xem Ngài giảng được mấy bài giảng?
Cái đó, xin lỗi, tôi lại càng không biết nữa.
Như thế anh biết rất ít về Chúa Giêsu, mà anh bảo anh tin vào Ngài và theo Ngài.
Anh nói đúng tôi cũng cảm thấy xấu hổ khi tôi biết rất ít về Ngài. Nhưng có điều này tôi nhận thấy rõ ràng nhất là ba năm trước tôi rượu chè say sưa, tôi mắc nợ đủ chỗ, gia đình tôi tan nát, vợ con tôi buồn và không muốn thấy mặt tôi khi tôi về nhà. Nhưng bây giờ tôi đã bỏ rượu, trả xong nợ, gia đình tôi hạnh phúc. Tất cả những cái đó Chúa Giêsu đã làm cho tôi. Tôi biết chắc điều đó.
Suy niệm:
Lòng nhân từ của Thiên Chúa không giới hạn, Ngài có thể chữa lành bệnh tật của bất cứ ai, và bất cứ lúc nào. Vì thế những người Pharisêu luôn tìm cách bắt bẻ Ngài, vì Ngài chữa bệnh trong ngày sabat. Qua những việc làm đó, Ngài loan báo cho họ một Tin Mừng. Ngày nay, chúng ta cũng bắt chước Ngài rao giảng Tin Mừng mọi nơi mọi lúc, giới thiệu Chúa cho mọi người bằng những việc làm cụ thể, quan tâm đến những nhu cầu của người khác nhất là những người đau khổ, bệnh tật, những người bị loại bỏ…
Là Kitô hữu, mỗi người đều có trách nhiệm truyền giáo, không những bằng hành động cụ thể nhưng bằng việc cầu nguyện, đó cũng chính là truyền giáo.
Lạy Chúa, xin cho đời sống của con luôn làm tỏa lan tình yêu Chúa cho những người xung quanh. Amen.
12.07.2017
THỨ TƯ TUẦN XIV THƯỜNG NIÊN
Mt 10,1-7
Lời Chúa:
“Đức Giêsu sai mười hai ông ấy đi…”. (Mt 10,5).
Câu chuyện minh họa:
Trong tuyển tập có tựa đề “Con Đường Đơn Sơ” của Mẹ Têrêsa Calcutta, vị Sáng Lập Dòng Nữ Tu Thừa Sai Bác Ái đã viết như sau: “Chỉ có một Thiên Chúa và Ngài là Thiên Chúa của tất cả mọi người. Do đó, cần phải nhận ra mọi người bình đẳng trước mặt Chúa. Tôi vẫn luôn luôn nói rằng, chúng ta phải giúp cho một người Ấn giáo trở thành người Ấn giáo tốt hơn; một người Hồi giáo được trở thành một người Hồi giáo tốt hơn và một người Công giáo trở thành một người Công giáo tốt hơn.”
Suy niệm:
Mẹ Têrêsa đã trình bày gương mặt của Chúa Giêsu không phải bằng lời nói suông, nhưng Mẹ đã biểu lộ qua cuộc sống của Mẹ. Đối với Mẹ, truyền giáo là dùng chính đời sống mình để người khác nhận biết và yêu mến Chúa. Đó cũng là điều mà Chúa Giêsu mong muốn nơi những Kitô hữu chúng ta. Truyền giáo đối với chúng ta không phải là truyền một thứ đạo nào cả, nhưng chúng ta cần giúp người khác nhận ra khuôn mặt đầy yêu thương và nhân hậu của Chúa.
Lạy Chúa, xin cho con mỗi ngày biết hăng say rao giảng về Chúa bằng chính đời sống của con, để những người con tiếp xúc họ nhận ra khuôn mặt nhân từ của Chúa đang hiện diện trong con. Amen.
13.07.2017
THỨ NĂM TUẦN XIV THƯỜNG NIÊN
Mt 10,7-15
Lời Chúa:
“Vào nhà nào, anh em hãy chào chúc bình an cho nhà ấy”. (Mt 10,12)
Câu chuyện minh họa:
Guido Fontgalland, nổi tiếng thế giới vì có một cuộc sống đơn sơ và đầy tình yêu cao thượng đã bay về trời vào năm 1925 khi mới 22 tuổi.
Từ lúc lên 5, mỗi lần bố thí cho người nghèo, Giudo luôn bắt tay họ.
Có người hỏi lý do của cử chỉ này, ông đã trả lời rằng: “Tôi muốn cho người nghèo một chút gì của chính tôi. Tiền của thuộc về ba má tôi, nhưng bắt tay là thuộc về tôi. Tôi thấy rằng những người nghèo rất thích được bắt tay như vậy.”
Suy niệm:
Thiên Chúa đã đối xử nhưng không với chúng ta, Ngài tặng ban cho chúng ta sự sống, ân huệ, tình yêu,… Giữa con người với nhau, Chúa cũng muốn chúng ta phải đối xử như vậy, để không còn cảnh con người loại trừ nhau, trở nên gánh nặng cho nhau, ganh ghét, hận thù… Ngài mời gọi chúng ta trao ban nhưng không trong phục vụ, yêu thương, cảm thông…
Sứ vụ của chúng ta được thực hiện do ơn Chúa ban chứ không dựa trên khả năng của chúng ta. Vì thế, hành trang đi rao giảng Tin Mừng của chúng ta không nhằm phục vụ bản thân mình, nhưng phó thác mọi sự trong tay Chúa quan phòng.
Lạy Chúa, một nụ cười, một cái bắt tay, một lời cảm thông… cũng mang đến niềm vui cho người khác. Xin cho con đừng khép lại nơi chính mình, cũng đừng quá ích kỷ khi phải cho đi, vì tất cả những gì con nhận được là do Chúa ban.
14.07.2017
THỨ SÁU TUẦN XIV THƯỜNG NIÊN
Mt 10,16-23
Lời Chúa:
“Vì danh Thầy, anh em sẽ bị mọi người thù ghét. Nhưng kẻ nào bền chí đến cùng, kẻ ấy sẽ được cứu thoát”. (Mt 10,22).
Câu chuyện minh họa:
Một hiệp sĩ dũng cảm tên là Hildebrand bị một bạn đồng nghiệp tên là Brunô nhục mạ nặng nề. Hildebrand thề sẽ trả thù đích đáng món nợ này. Ông suy nghĩ và chuẩn bị kỹ lưỡng chương trình hành động. Cuối cùng, ông chọn địa điểm và ngày giờ thuận lợi. Ông thức dậy nửa đêm, một mình võ trang đầy đủ đi đến nơi thanh vắng mà ông biết là Brunô sẽ đi ngang qua. Trên đường đi, ông gặp thấy 1 nhà nguyện nhỏ mở cửa. Ông vào đó để chờ ngày sáng và trong khi chờ đợi, ông tiêu khiển bằng cách nhìn các bức tranh dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu nơi cung thánh. Ở đây có 3 bức tranh: bức thứ nhất vẽ Đấng Cứu Thế mặc áo choàng đỏ, đầu đội mũ gai, phía dưới có ghi bằng tiếng La-tinh câu này: “Bị lăng nhục, Người không đáp trả lại lăng nhục.” Bức thứ 2 nhắc lại cảnh đau buồn khi bị đánh đòn, với hàng chữ: “Khi chịu những khổ đau như thế, Người không hề đe doạ.” Và cuối cùng, bức tranh thứ 3 trình bày Đức Giêsu trên cây thập giá, phía dưới ghi: “Lạy Cha, xin tha cho họ vì họ không biết việc họ làm.” Nhìn liên tiếp 3 bức tranh như thế, tâm hồn Hildebrand bị xúc động mạnh. Ông quỳ gối xuống và bắt đầu cầu nguyện. Dần dần cơn thù hận giảm đi, rồi biến mất. Ông còn ngồi lại đó chờ kẻ thù của ông đến để tha thứ tận tình và để làm hoà với nhau!”
Suy niệm:
Khi chúng ta cảm nghiệm sự hiền lành của Chúa, chúng ta sẽ tìm được sự bình an thực sự. Cuộc đời của Chúa Giêsu khi đi rao giảng gặp biết bao chống đối, nhưng Ngài vẫn hiền lành, không tỏ ra khó chịu, không cảm thấy thất vọng. Các thánh nhân cũng đã khao khát làm chứng cho Ngài, sống cuộc sống như Ngài và chết như Ngài. Còn chúng ta là Kitô hữu đang trên hành trình bước theo Ngài, chúng ta có can đảm vượt qua những chông gai, chống đối, thử thách… không, nhất là nhận được sự bất lợi, chống đối của những người thân trong gia đình? Nếu chúng ta xem những bất lợi đó là cơ hội làm chứng cho Chúa, thì chúng ta sẽ cảm nghiệm niềm vui sâu xa vì được trở nên giống Chúa.
Xin cho con được nên một với Chúa, để những công việc con làm đều phù hợp với thánh ý Ngài. Nhờ đó, con thêm vững mạnh hơn trong việc loan báo Tin mừng Nước Chúa.
15.07.2017
THỨ BẢY TUẦN XIV THƯỜNG NIÊN
Thánh Bônaventura, giám mục, tiến sĩ Hội thánh
Mt 10,24-33
Lời Chúa:
“Anh em đừng sợ những kẻ giết thân xác mà không giết được linh hồn”. (Mt 10,28).
Câu chuyện minh họa:
Tại một nhà tù nọ, có một người đàn ông bị kết án tử hình. Nhưng người ta thấy anh không hề tỏ ra nao núng, trái lại lúc nào cũng vui tươi ca hát.
Ngày nọ, các quản giáo bắt gặp anh đang chơi tây ban cầm trong sân chơi của trại tù. Ðám đông bu quanh anh, lúc đầu còn nhút nhát, về sau mọi người cùng hát theo tiếng đàn của anh. Thấy thế, ban giám đốc nhà tù mới ra lệnh không cho anh được chơi đàn nữa.
Nhưng ngày hôm sau, tù nhân đã có bản án tử hình ấy vẫn tiếp tục ra sân chơi và đàn ca như mọi ngày. Ðám đông tù nhân cũng tuôn đến ca hát với anh. Không chịu nổi nữa, những người canh tù sấn đến túm lấy anh và chặt đứt những ngón tay của anh. Họ nghĩ rồi đây anh sẽ không còn chơi đàn được nữa và như vậy đám đông cũng không còn tụ tập được nữa. Nhưng ngày hôm sau, cũng người tử tội ấy, cũng đám đông ấy tụ tập lại trong sân tù và với đôi tay cụt, anh vẫn có thể đàn được những điệu nhạc càng thảm thiết hơn. Lần này, những tên canh tù lôi anh đi và đập nát chiếc đàn.
Ngày hôm sau, con người đáng thương ấy cũng trở lại sân chơi và cất tiếng hát vang. Tiếng hát ca của anh dặt dìu, tha thiết và mời gọi đến nỗi đám đông cũng kéo đến hòa cùng tiếng hát với anh. Lần này, những tên canh tù mới đưa anh đi và họ cắt lưỡi anh. Họ nghĩ rằng tiếng đàn đã bị dập tắt, tiếng ca cũng sẽ bị tắt lịm và như vậy, không còn ai sẽ tụ tập trong sân nữa.
Nhưng trước sự ngạc nhiên của mọi người, ngày hôm sau, người tử tội vẫn trở lại sân chơi. Lần này, anh không đàn, không hát, nhưng nhảy múa theo một điệu nhạc câm mà chỉ mình anh mới có thể nghe được. Không mấy chốc, đám đông tù nhân kéo đến và họ nhảy múa xung quanh con người khốn khổ ấy.
Suy niệm:
Trong cuộc sống có nhiều nỗi sợ: sợ mất mát, sợ chết, sợ xa gia đình, sợ hy sinh… nhưng ít ai để ý đến nỗi sợ quan trọng là sợ mất linh hồn. Các tông đồ tuy phải đương đầu với những bách hại nhưng các ngài vững tâm vì tin tưởng vào tình yêu quan phòng của Chúa. Vì thế, trong khi chúng ta làm chứng cho Chúa, dù chúng ta bị thiệt thòi, hay mất mát, nhưng có Chúa đảm bảo cho chúng ta rằng: “Phàm ai tuyên bố nhận Thầy trước mặt thiên hạ, thì Thầy cũng sẽ tuyên bố nhận người ấy trước mặt Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.”
Chúa Giêsu trong bài Tin mừng hôm nay mời gọi chúng ta suy nghĩ và hướng về cùng đích của mỗi người. Vì thế, chúng ta cần đặt lại tầm quan trọng khi phải sống như thế nào để lúc chết chúng ta không mất linh hồn, vì không gì quan trọng bằng phần rỗi linh hồn. Thế nhưng, đôi khi chúng ta chỉ nghĩ đến cuộc sống hiện tại, chỉ lo bon chen với cuộc sống, bận rộn với công việc mà quên chăm lo cho đời sống tâm linh.
Xin cho con mỗi khi phải chọn lựa, con biết chọn Chúa là trên hết dù điều đó làm cho con phải đi đến mất mát, hy sinh.
Têrêsa Mai An
Nguồn: WGPLX