Phút lắng đọng Lời Chúa từ ngày 04.04 đến ngày 09.04.2022
04.04.2022
THỨ HAI TUẦN V MÙA CHAY
Ga 8,1-11
Lời Chúa:
“Tôi không lên án chị đâu. Thôi chị cứ về đi và từ nay đừng phạm tội nữa” (Ga 8,11b)
Câu chuyện minh họa:
Có đôi vợ chồng nọ chẳng hiểu vì chuyện gì mà mấy tuần nay, chồng không hề nói với vợ tiếng nào, gặp vợ thì mặt mày cau có. Chị vợ sang khóc với mẹ chồng: “con có làm gì ảnh buồn thì ảnh chửi, ảnh đánh con cũng được, nhưng ảnh cứ làm thinh hoài như vậy con chịu không nổi mẹ ơi”. Một hôm, đi lễ Chúa Nhật về, không biết được ơn soi sáng thế nào, chị lấy hết can đảm mời chồng chị ra bàn để chị có điều muốn nói. Khi hai vợ chồng ngồi đối diện nhau, chị mở lời: Anh ơi, vợ chồng mình sống với nhau cả đời chứ đâu phải vài ngày, em có gì lầm lỗi thì anh cứ nói ra để em biết mà sửa chứ anh cứ làm thinh vậy thì làm sao em sống được, anh biết em vốn là phụ nữ sống với chồng bằng trái tim mà. Anh cũng phải nghĩ rằng cũng có lúc chính anh cũng làm em buồn lắm chứ, anh cũng có lỗi mà. Em đề nghị với anh thế này, hai vợ chồng mình, mỗi người cầm một tờ giấy ghi hết lỗi của người kia ra, rồi trao lại cho nhau đọc, từ đó, chúng ta huề nhau, không ai giận hờn ai nữa. Nghe vợ nói vậy, người chồng đồng ý và nói trong bụng phen này sẽ kể hết tội của vợ ra để bả biết. Sau khi ghi xong, hai vợ chồng trở lại trao giấy viết lỗi của nhau cho người kia. Người chồng nóng vội cầm lấy tờ giấy vợ mình ghi lỗi của mình, mở ra xem trước, anh ngồi như trời tròng và rơi nước mắt khi thấy chỉ một dòng chữ trên tờ giấy: “Em yêu anh và không hề nhớ lỗi của anh bao giờ”. Anh chạy lại ôm vội lấy vợ và cảm thấy chưa lần nào trong cuộc đời anh đón nhận được niềm hạnh phúc tràn trề trong nước mắt như bây giờ.
Suy niệm:
Nếu chúng ta biết nhìn nhận tội lỗi của bản thân, và ý thức thân phận yếu đuối của mình, thì sẽ dễ dàng thông cảm và tha thứ cho người khác. Khi người khác có lỗi với chúng ta, hãy có cái nhìn thông cảm chân thành như Chúa để họ có cơ hội thay đổi. Sự tha thứ của Thiên Chúa vượt lên trên mọi tội lỗi của con người; Ngài không chấp tội chúng ta nhưng luôn muốn chúng ta sám hối.
Trong lúc người phụ nữ bị đám đông ruồng rẫy, Ngài chỉ im lặng, vì Ngài thấu suốt tâm hồn bà; Ngài không kết án bà vì Ngài hiểu nỗi lòng của bà. Ngài mở ra một con đường để bà thay đổi cuộc đời: “Tôi không lên án chị đâu. Thôi chị cứ về đi và từ nay đừng phạm tội nữa.”
Lạy Chúa, xin mở rộng tim con để biết yêu thương tha thứ cho anh chị em, hầu họ có cơ hội sửa đổi và sống tốt hơn; và xin Chúa cũng cho chúng con biết ăn năn sám hối về những tội lỗi mà chúng con trót phạm đến Chúa và anh chị em chúng con
05.04.2022
THỨ BA TUẦN V MÙA CHAY
Ga 8,21-30
Lời Chúa:
“Đấng đã sai tôi vẫn ở với tôi; Người không để tôi cô độc, vì tôi hằng làm những điều đẹp ý Người.” (Ga 8,29)
Câu chuyện minh họa:
Một ngày năm 11 tuổi, tôi trở về nhà khóc vì chỉ được giao một việc nhỏ của chương trình Thiếu nhi tại nhà thờ, trong khi các bạn khác được phân công vai chính. Thản nhiên, mẹ tôi lấy chiếc đồng hồ của bà và đặt vào tay tôi.
– Con có thấy gì không?
– Một hộp vàng, mặt và những cây kim.
Rồi bà mở phía sau hộp và nhắc lại câu hỏi. Tôi nhìn thấy những bánh xe nhỏ và những đinh vít. Bà nói: “Chiếc đồng hồ này sẽ vô dụng nếu thiếu đi mỗi phần, ngay cả những phần con không thể nhìn thấy”.
Bài học của bà làm tôi vui sướng hơn tất cả.
Suy niệm:
Dù chúng ta có làm việc gì, trong vai trò gì thì Thiên Chúa vẫn ở với chúng ta và luôn ban ơn cho chúng ta. Điều quan trọng là chúng ta có nhận ra sự đồng hành của Chúa hay không. Mỗi người chúng ta là một vai diễn trong chương trình của Thiên Chúa. Chúa Giêsu đã ý thức vai trò cứu thế của Ngài và vui lòng đảm nhận, dù nó mang lại cho Ngài những vết thương, thậm chí cái chết đau đớn và nhục nhã trên thập giá. Trong suốt cuộc đời của Ngài, Ngài luôn ý thức Ngài thuộc về Thiên Chúa và luôn làm theo ý Chúa Cha.
Trước mặt Chúa, chúng ta hãy lắng lòng suy nghĩ về vai trò của chúng ta trong chương trình của Chúa. Chúng ta có ý thức chúng ta thuộc về Chúa không? Chúng ta có nhận ra sự hiện diện của Chúa trong từng ngày sống không? Và chúng ta có ý thức hoàn thành nhiệm vụ của mình trong Giáo hội không?
Lạy Chúa, xin tha thứ cho những lần chúng con đã bỏ quên Chúa, và xin giúp chúng con biết nhìn lên Đức Kitô là Đấng cứu độ duy nhất để chúng con biết noi gương Người mà gắn bó cùng Chúa trọn đời.
06.04.2022
THỨ TƯ TUẦN V MÙA CHAY
Ga 8,31-42
Lời Chúa:
Tôi biết các ông là dòng dõi ông Apraham, nhưng các ông tìm cách giết tôi, vì lời tôi không thấm vào lòng các ông.” (Ga 8,37)
Câu chuyện minh họa:
Một giáo viên tâm lý, trắc nghiệm về sự thông minh của nhóm học sinh 8 tuổi. Thầy lấy ra một bản đồ địa lý thế giới, cắt làm nhiều mảnh nhỏ và đưa cho một cậu bé.
Cậu bé xem xét những mảnh giấy cách kỹ lưỡng, rồi nhanh chóng ráp lại bản đồ mà không một chút sai sót.
– Tuyệt vời! Làm thế nào em ráp nhanh và chính xác như vậy?
– Ồ, có một hình người rất lớn ở mặt sau. Chỉ cần ráp các mảnh lại theo đúng hình người đó thì thế giới sẽ xuất hiện.
Đức Kitô chính là khuôn mẫu mà cả thế giới phải theo.
Suy niệm:
Kitô hữu có một con đường để đến với Chúa Cha là Đức Kitô, Ngài chính là mẫu mực cho chúng ta noi theo. Một phương thế để giúp chúng ta nên giống Ngài là thực thi Lời Ngài, bằng việc lắng nghe, suy gẫm và đem ra thực hành trong đời sống hằng ngày. Lời Chúa có sức biến đổi, chữa lành và hàn gắn những vết thương. Những người gặp gỡ Chúa và được biến đổi như: Giakêu, Madalêna, người phụ nữ bên bờ giếng Giacop… họ đã được ánh sáng Chúa chiếu tỏ, thêm sức mạnh, và biến đổi thành một con người mới.
Nhìn vào cõi lòng, mỗi người hãy trả lời với Chúa về cách thức chúng ta lắng nghe Lời Chúa. Chúng ta có để Lời Chúa hướng dẫn và điều khiển đời sống của chúng ta không?
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết lấy Lời Chúa làm kim chỉ nam cho cuộc đời, để chúng con có thêm sức mạnh mà dấn bước theo Chúa.
07.04.2022
THỨ NĂM TUẦN V MÙA CHAY
Ga 8,51-59
Lời Chúa:
“Tôi bảo thật các ông: ai tuân giữ lời tôi, thì sẽ không bao giờ phải chết.” (Ga 8,51)
Câu chuyện minh họa:
Khi còn bé, một hôm đi học về, tôi kể cho bà tôi nghe một danh nhân thời cổ, khi còn là một chú bé theo cha đến nhà người bạn của cha mình. Chủ nhà cho chú bé một trái quít. Nhớ đến mẹ ở nhà, chú bé cất trái quít vào tay áo. Khi ra về, vái chủ nhà, trái quít rơi ra, chủ nhà cả cười cho là tính trẻ con. Chú bé nói để cho mẹ ở nhà. Mọi người cảm động vì lòng hiếu thảo của trẻ.
Bà tôi nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi bảo: “Con có bắt chước chú bé ấy không?” Tôi hùng hồn đáp: “Dạ có! Lúc nào có món ăn ngon, con cũng để dành cho bà và ba mẹ con cả”. Bà lại hỏi: “Thế khi lớn lên con có nuôi bà và mẹ cha con không?” Tôi ngây thơ trả lời: “Dạ có! Ngập ngừng một lúc tôi nói tiếp, con chỉ sợ con nghèo không có tiền nuôi bà và ba mẹ!” Bà cười xoa đầu tôi: “con ơi, người ta muốn thảo hiếu ông bà, cha mẹ đâu phải lúc giàu mới tỏ lòng hiếu thảo”.
Bây giờ bà tôi đã mất, nhưng những lời dạy năm xưa tôi vẫn nhớ mãi.
Lúc bà tôi bệnh, Bác sĩ bảo không qua khỏi, ba mẹ tôi buồn lắm. Tôi đi học về là quấn quít bên bà luôn. Bình thường mẹ tôi hay cắt móng tay, móng chân cho bà, luôn giữ quần áo bà sạch sẽ, thơm tho. Bà bệnh, mẹ tôi lại càng dịu dàng, chu đáo hơn. Một hôm, ba tôi mang vào phòng bà một cái bánh đậu xanh thơm ngon. Bà tôi rụng răng gần hết nên bao giờ ba tôi cũng mua bánh mềm. Tôi thèm lắm, bà chia cho tôi nhưng tôi từ chối: “Bà ăn đi, ba có cho con rồi!”. Ba tôi vốn đã không ưa hát bộ, nhưng bà tôi lại rất thích, ông bèn vuốt bộ râu tưởng tượng múa máy tay chân, quì xuống trước mặt bà tôi, ra vẻ như Ngô-Tôn-Quyền trong truyện Tam Quốc, thưa chuyện cùng mẹ là Ngô-Quốc-Thái. Ông ứ ừ: “Dạ muôn tâu mẫu hậu, tên này – ông trỏ tôi – nói dối lắm. Hắn chưa ăn bánh mà hắn nói ăn rồi, xin lệnh mẫu hậu cho con xử trảm hắn ứ ư ừ…” Bà tôi cười chảy cả nước mắt. Bà ôm tôi vào lòng: “Cháu cưng của ta mà người đời xử trảm ư! Mau nghe lệnh, cho cháu nửa cái bánh”. Tôi nhảy cỡn lên, bà tôi vui lắm. Ba tôi ít nói, nhưng hình ảnh ông làm hề những ngày bà sắp mất tôi không thể quên được.
Càng lớn, tôi càng hiểu rằng sự chăm sóc ân cần, thăm hỏi cha mẹ hoặc một món quà nhỏ, tuy không có giá trị tiền bạc nhưng biểu lộ sự yêu thương của con cái đối với cha mẹ, là nguồn an ủi to lớn cho đấng sinh thành.”
Suy niệm:
Những lời tuyên bố của Chúa Giêsu đem đến sự ngạc nhiên cho chúng ta, vì những lời tự xưng của Ngài thật phi thường. Lời tuyên bố: “ai tuân giữ lời tôi, thì sẽ không bao giờ phải chết.” đã khiến cho người Do Thái sửng sốt, họ đặt ra nghi vấn: ông là ai mà dám phạm thượng? Chẳng lẽ ông lại cao trọng hơn cha chúng tôi là ông Áp-ra-ham sao?… Trong tư tưởng của họ chỉ “thần tượng” ông Ap-ra-ham mà thôi. Người Do Thái chỉ hiểu theo nghĩa đen, còn Chúa Giêsu thì muốn nhắm đến sự sống đời đời.
Chúa Giêsu tự nhận mình là Thiên Chúa, và không hề hạ thấp lời tự xưng ấy, vì Ngài không thể nói dối. Ngài hiện hữu trong thời gian và không bị giới hạn bởi thời gian. Nơi Ngài không có khởi đầu cũng không có kết thúc. Ngài là Thiên Chúa của Áp-ra-ham, I-sa-ac, Gia-cop và hiện hữu đời đời.
Có bao giờ chúng ta lại nghi vấn về sự hiện hữu của Chúa không? Chúng ta có tin rằng Lời Chúa đem lại sự sống cho chúng ta không?
Lạy Chúa, 40 ngày chay thánh thật ngắn ngủi, xin cho chúng con biết tận dụng thời gian này để khám phá tình yêu Chúa, và tuân giữ Lời Chúa vẹn toàn.
08.04.2022
THỨ SÁU TUẦN V MÙA CHAY
Ga 10,31-42
Lời Chúa:
Người bảo họ: “Tôi đã cho các ông thấy nhiều việc tốt đẹp Chúa Cha đã giao cho tôi làm; vì việc nào mà các ông ném đá tôi?” (Ga 10,32)
Câu chuyện minh họa:
Phải công nhận rằng chiếc xe trẻ rất lâu, năm nay nó đã trên 40 tuổi; nhưng vẫn đẹp mã như một anh chàng thanh niên. Nó ngạc nhiên không hiểu vì sao ông chủ lại dành cho nó những sự ưu đãi ân cần như vậy?
Một buổi chiều, sau khi người chủ tắm rửa cho nó thơm tho, nó bèn cất tiếng hỏi: “Tại sao chủ lại đặc biệt ưu đãi tôi đến như vậy?”. Người chủ trả lời: “Bởi ta sống không thể thiếu mày.”
Thấy vậy, khối óc bắt đầu lên tiếng: “Còn tôi thì sao? Năm nay tôi mới 20 tuổi mà già cỗi, nghèo nàn như một ông cụ.”
Lương tâm nhỏm dậy than thở: “Tôi chỉ bị bỏ rơi hoàn toàn, hằng mấy năm nay tôi có được lau chùi tắm rửa gì đâu!”
Người chủ nổi giận: “Chúng mày nằm ở bên trong cơ thể của ta: có thằng tóc, thằng áo, thằng quần bao bọc… Ngoài ta có ai nhìn thấy được đâu mà bảo ta phải chăm sóc!”
Khói óc và lương tâm nghe vậy tiu nghỉu, lặng im còn chiếc xe thì cười lên đắc thắng.
Suy niệm:
Chúng ta cũng giống như ông chủ vậy, chỉ lo cho đời sống vật chất của mình mà quên chăm sóc cho lương tâm, và những gì thâm sâu bên trong của mình. Niềm tin của chúng ta cũng cần được nuôi dưỡng hằng ngày, vì niềm tin là điều cần thiết để chúng ta nhận ra sự hiện diện của Chúa.
Người Do Thái đòi ném đá Chúa Giêsu vì họ không tin nhận Chúa là Thiên Chúa. Ngày nay chúng ta cũng có nhiều cách ném đá Chúa qua việc chúng ta chối từ giáo lý của Người, không thực hành những lời Chúa dạy, và từ chối lời giảng dạy của những người có trách nhiệm trong Giáo hội… Trong lịch sử, con người cũng nhiều lần chối từ Chúa qua những lời giảng dạy của các ngôn sứ, thừa sai và các tông đồ… vì họ không nhận ra Ngài là Đấng Cứu độ. Ngài làm chứng về Chúa Cha không những bằng lời nói nhưng những việc làm của Chúa Giêsu đã chứng minh tất cả.
Lạy Chúa, Chúa mời gọi chúng con sống trong tình thương của Chúa, xin cho chúng con biết giữ gìn và bảo vệ chúng, để cuộc đời của chúng con luôn biểu lộ tình yêu Chúa qua cuộc sống của chúng con.
09.04.2022
THỨ BẢY TUẦN V MÙA CHAY
Ga 11,45-56
Lời Chúa:
“Đức Giêsu sắp phải chết thay cho dân, và không chỉ thay cho dân mà thôi, nhưng còn để quy tụ con cái Thiên Chúa đang tản mác khắp nơi về một mối.” (Ga 11,52)
Câu chuyện minh họa:
Ở làng kia, đám cháy phát ra từ căn nhà của một bà góa lúc đó bà đang ở ngoài đồng. Người ta gọi bà, bà hối hả chạy về nhà, gương mặt tái nhợt và la lên: “Con gái của tôi, con gái của tôi ở bên trong”. Bà không chút do dự và chạy vào căn nhà đang bốc lửa, ôm đứa bé trong tay và chạy trốn ngọn lửa. Bà phải trả một giá rất đắc: con bà được bình yên nhưng bà bị một cái đà đỏ lửa rơi xuống trúng má phải, và để lại một cái sẹo to ghê khiếp.
12 năm sau, người đàn bà này mệt mỏi vì lao lực, vất vả kiếm ăn nuôi sống người con gái duy nhất của bà. Bà chấp nhận tất cả để con bà được ăn học, không thua kém bạn bè. Bà khom người bước bên vệ đường dưới sức nặng của đống áo quần lãnh về giặt ủi thuê cho chủ khách sạn. Vì cúi thấp người nên khuôn mặt bà bị che khuất đi. Mệt quá, bà đặt gối xuống nghỉ. Vừa đúng lúc, bên vệ đường đối diện, con gái bà đi tới cùng với mấy người bạn. Một người trong nhóm bạn la lên: “Ôi, dễ sợ quá! Người đàn bà với khuôn mặt chết khiếp đó là ai thế?” Người con gái của bà vừa quay đầu đi vừa trả lời tỉnh bơ: “tao không biết, tao không biết bà đó là ai!”
Suy niệm:
Chúa Giêsu đã chết thay cho chúng ta nhưng cũng có lúc chúng ta lại vô tình như thế đó. Ngài hy sinh tính mạng để đem cả nhân loại về với Cha. Ngài đã lãnh lấy bản án tử hình để nhân loại trắng án. Thế nhưng, con người vẫn vô ơn và phản bội. Có những người vẫn còn dò xét Người về những phép lạ Người làm, vì họ không tin Người được Thiên Chúa sai đến.
Tấm bánh mà chúng ta rước mỗi ngày là chính thân thể Người, chúng ta có cảm nhận được tình yêu vô hạn của Đấng đã hy sinh thân mình để cứu cả nhân loại này không? Chúng ta có thái độ nào đối với những ơn Chúa ban cho chúng ta mỗi ngày?
Lạy Chúa Giêsu, xin tha thứ cho chúng con vì thái độ vô ơn của chúng con.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho