YÊU KHÔNG GIỚI HẠN

0
113

Khi còn bé, tôi rất thích được đi chợ lớn với mẹ mỗi khi mẹ đi buôn rắn. Trong suốt đoạn đường đò 3 tiếng đồng hồ tôi đều nằm gọn và ngủ ấm trong lòng mẹ. Đò vừa cập bến cũng là lúc tôi vừa thức giấc và trời bắt đầu sáng, mẹ cùng tôi bước lên bờ đến nơi buôn rắn, trên đường đi tôi rất hãnh diện và tự hào vì thấy mình hạnh phúc nhất trên đời. Bán rắn xong mẹ và tôi trở lại tàu, mẹ bảo: “ Con ngồi đây mẹ lên mua ít rau quả về ăn”, tôi gật đầu và ngồi đấy gặm quả bắp. Thế nhưng lâu rồi sao mẹ không xuống, tàu nổ máy sắp rời bến, tâm trí rối bời, tôi rít lên tiếng khóc, quả bắp trong tay tôi quăng đi tự lúc nào cũng không biết, tôi kêu mẹ thật to và nghĩ rằng tôi sẽ mất mẹ sao! Mẹ có bị gì chăng? Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi! mẹ ơi! Và từng tiếng kêu nấc trong cổ họng tôi không thốt ra được, tôi quyết định bước lên tàu đi tìm mẹ và tin rằng mình sẽ tìm được. Mũi tàu cao và cách xa bờ, còn tôi thì bé, tôi nhờ một người đàn bà gần đấy dắt lên dùm, tôi vừa cất tiếng gọi: “ Dì ơi! Làm ơn dẫn con lên bờ dùm”, chưa kịp nghe tiếng trả lời của bà ta, thì bỗng tôi nghe tiếng mẹ kêu tên tôi, tôi đâu biết rằng hình ảnh tôi đã đập vào mắt mẹ khi mẹ vừa trở về, tôi chạy một mạch đến mũi tàu và ôm chầm lấy mẹ khóc nức nở, xung quanh mọi người làm gì, nói gì tôi cũng không biết, mẹ cũng ôm lấy tôi và đặt lên má tôi những cái hôn yêu thương làm tôi sung sướng. Hôm ấy tôi vừa tròn 9 tuổi, đây là kỷ niệm đau thương và cũng là dễ thương nhất với mẹ trong đời tôi

Khi đọc đoạn Tin Mừng ( Lc 15, 11-32). Tôi nghĩ chắc chắn rằng người con thứ cũng sẽ rất sung sướng và hạnh phúc khi đón nhận cái hôn và sự tha thứ của cha sau những năm tháng đi rong của mình.

“Anh ta thu góp tất cả, rồi ra đi” ( Lc15,13), đi vào khung trời mơ ước, khung trời có đầy hoa và bướm. Anh đâu biết rằng mỗi bước chân anh đi là một nhát dao chém sâu vào tim của cha, anh có biết đâu cặp mắt dại khờ của anh luôn hướng về phía trước với sự hớn hở, vui mừng vì được tự do sống phóng đãng, thì đằng sau ánh mắt đó là ánh mắt của người cha già luôn theo dõi anh từng bước. Đôi mắt của anh bị mây dục vọng và gió xa hoa che khuất nên anh không nhìn ra sự đau khổ của cha, anh không thấy những giọt mồ hôi lăn trên trán và thấm vào áo của cha, anh không thấy được những vết nhăn trên khuôn mặt của cha, anh không nghĩ tới ngày anh còn nằm trong nôi, cha anh đã không mòn mõi đứng nhìn anh, nghe anh bập bẹ nói và gọi tiếng cha đầu tiên, giờ đây, ở quê nhà, người cha không còn đứng nhìn vào chiếc nôi nữa! mà tựa cửa nhìn vào lối ngõ, con đường quen thuộc mà anh thường đi, nhìn vào nơi rất xa xăm để cầu mong và ước vọng con mình quay trở về, lòng ông bồi hồi trống vắng, một khung cảnh im lặng và hoang vu. Rồi lá rụng cũng về cội, nước cũng chảy về nguồn, con ra đi nay con cũng trở về, nhưng sự trở về của anh ta là kết quả của sự túng nghèo, đói khổ, đúng hơn là vì cái “ bụng” anh mới nhớ đến cha, nhớ đến tội lỗi của mình và dứt khoát đứng lên đi về cùng cha.

Trong cuộc sống của tôi, giữa cảnh ê chề của tội, ngụp lặn trong bóng tối của sự dữ, bị quay cuồng bởi những tính toán và bon chen với cuộc sống, tôi có bao giờ “ đụng” phải một vấn đề nào “ chạm” đến con người thật của mình, bao lâu tôi nhìn thấy tôi chính là lúc tôi gặp được Chúa.

Anh ta còn ở đằng xa, thì người cha “ trông” thấy và “chạnh” lòng thương, điều đó cho ta thấy người cha này luôn dõi mắt nhìn theo con, và ông ta vẫn mong chờ. Vì thế khi thấy thoang thoáng dáng dấp của người con là ông biết ngay, và chạy đến ôm lấy anh hôn lấy hôn để. Lòng thương xót làm cho ông không còn nhớ đến tội lỗi của con, không còn nhìn thấy thân hình đầy yếu đuối và dơ bẩn của con, không có sự phân biệt nào giữa tội lỗi và sự tha thứ, hành động này quá bất ngờ đến nỗi anh ta chưa kịp thốt lên lời xin lỗi, có lẽ anh ta cũng không ngờ lòng thương xót của cha bao la đến thế, một hành động làm cho tôi có thể bật khóc:

– Khóc vì tôi cũng tội lỗi, đầy yếu đuối và chán chường nhưng Chúa vẫn yêu tôi.

– Khóc vì tôi chưa biết tôi, tôi chưa biết Ngài.

– Khóc vì quá sung sướng khi tình thương của Ngài vẫn bao bọc tôi.

– Khóc vì tội lỗi tôi đã được tha thứ.

Đôi lúc và nhiều lần trong cuộc đời, tôi không thấy con người thật của tôi, tôi chỉ nhìn thấy cái có của tôi, đồng thời tôi cũng không thấy ánh mắt của Thiên Chúa luôn theo dõi tôi, một ánh mắt có lúc rơi lệ khi tôi sa ngã, giọt lệ ấy đã xóa nhòa tội lỗi tôi, làm cho chủ thể của giọt nước mắt ấy không còn  nhớ đến tội của tôi.

Ôi! Lạy Chúa! Chúa là tình thương của mẹ, Chúa là tình yêu của cha, tình thương Chúa không dừng lại như tình thương của cha và mẹ ở thế gian, mà Chúa còn yêu thương tất cả cha, mẹ và con nữa! Chúa quá nhân từ thương xót đến phận hèn của con, Chúa không chê bỏ một tấm lòng tan nát, Chúa đã tự mình chạy ra đi bước trước ngay cả khi con không ngờ, con không hề hay biết, khi con chưa kịp trở về thì chính Chúa đã hiểu, đã biết lòng con, chính Chúa đã biết rõ con, biết rõ những điều con suy nghĩ.

Lạy Chúa! Xin cho con biết Chúa, xin cho con biết con, biết Chúa để con yêu mến tôn thờ, biết con để con quyết trở về nên giống Chúa.

                                                                                                            Hương Thảo My