LỜI KINH CHIỀU EMMAUS
Từ vực thẳm, tôi trông lên, lạy Chúa
Mảnh trời riêng, sao rét mướt linh hồn
Suốt dặm dài, xa tít tắp Sion
Chong mắt đợi, đêm muộn màng, góa bụa
Tôi nghe đáy hồn mình đương trở gió
Tiếc thời gian không đủ để làm người
Giữa bời bời xô dạt những dòng khơi
Trăm bến đỗ, thuyền đi, chưa kịp tới
Tôi nghe rõ mỗi gập ghềnh, trôi nổi
Trĩu trên vai gánh nặng của đời mình
Của phận người, của một kiếp phù sinh
Như thiếu phụ nửa khuya chờ trở dạ
Từ vực thẳm, tôi nhìn lên, xa qúa
Bóng mây che, che khuất cửa thiên đường
Sao nhọc nhằn,mải miết những chiều sương
Nghe gió thở ướt đầm rung ngực áo
Thuở nhan sắc đỏ rực trời hoa gạo
Trách mà chi, muôn ảo ảnh lụa là
Khi lòng mình buồn, ngã rẽ năm ba
Lúc đi giữa hai hàng cây thắp nến
Em lặng lẽ quỳ bên tôi cầu nguyện
Ngày chia xa, chưa kịp chạm tay gần
Lại một mùa Chay tím ngát hoa xoan
Những khóc giấu với yêu thầm chưa ngỏ
Từ vực thẳm đáy hồn tôi, lạy Chúa
Những cơn mê dằng dặc, bão không mùa
Những mạch ngầm u uất của nghìn xưa
Hoa có rụng, xin rụng vàođất sạch
Làm hương khói gửi qua miền thể phách
Và hơi may reo ngoài nội trăng tà
Mỗi nhạt nhòa, rơi rớt, mỗi phù hoa
Cả vũ trụ mênh mông trong hạt cát
Tôi nghe rõ nhịp đầy vơi, khoan nhặt
Từ cõi hư không, từ nẻo vô thường
Nơi đầu ghềnh, nơi cuối bãi mù sương
Những còn mất, những xa gần, khép mở
Từ vực thẳm, con kêu lên, lạy Chúa
Chở che tôi, dù ngọn lửa, tim đèn
Để bằng lòng chịu sự khó cho nên
Chỉ có tiếng thơm mới bay ngược gió
Ngài cứ đến, cửa nhà tôi mở ngỏ
Xác hồn tôi đang khô khát, nghẹn lời
Lạy Chúa Trời, xin ghé mắt thương tôi
Cây lau dập, vướng chân người qua lại
Đừng để tôi ra biếng lười, ươn ái
Ngày tháng rong rêu, se cát dã tràng
Nỗi đau đời, xin chịu lụy riêng mang
Sống hay thác, trông nhờ ơn cứu độ
Từ thăm thẳm luyện hình, than lửa đỏ
Tôi van xin, tôi hạn hán mong mưa
Mỗi đoạn đường còn in dấu tuổi thơ
Mỗi ngọn cỏ cũng thì thầm nỗi nhớ
Đến muông thú, chim trời còn có tổ
Chỉ mình tôi không viên đá gối đầu
Emmaus hề, chiều đã muộn, về đâu?
Xin ở lại cùng tôi, vâng lạy Chúa
Chiều đã muộn, đêm chập chờn ngoài cửa
Tôi mong manh, tôi dễ vỡ vô cùng
Chỉ đụng hờ, chỉ một sợi tơ rung
Tôi đợi Chúa hơn đợi vàng đủ tuổi.
Lê Đình Bảng
NGHĨA TRANG CHIỀU VẮNG
Gió cuối thu lạnh vào hồn buốt giã
Nghĩa trang chiều buồn bã tịch cô liêu
Một vài người đến viếng tiếng kinh chiều
Mấy ngọn nến liêu xiêu rung trước gió
Nấm mồ cổ rong rêu buồn bỏ ngỏ
Những linh hồn buồn ngó bóng người thân
Có còn thương, còn nhớ, chút ân cần
Hay đã hết, bước chân giờ đổi hướng
Xa mịt mờ ly biệt mãi muôn phương
Tháng linh hồn hướng thượng xin lời cầu
Từng câu kinh vang vọng xuống vực sâu
Như giải thoát kiếp sầu vương lụy khổ
Cháu con ơi! hãy nhớ đến tiên tổ
Lời van xin lệ đổ chốn ngàn thu
Bóng đêm đen giam hãm trong ngục tù
Mong từng phút âm u mau thoát khỏi
Để vào nguồn Ánh Sáng rạng chiếu soi
Mở cửa ra cho chói lọi Ánh Quang
Ơn phước cả vút lên chốn huy hoàng
Hồn mong mỏi nước thiên đàng muôn thuở
Ánh Sáng Ngài ôi! ấm êm được ở
Chốn ngàn thu rực rỡ mãi muôn đời.
Trầm Hương Thơ