Cứ tưởng
Con người thường mắc một loại bệnh mang tên bệnh TƯỞNG. Bệnh này không khiến con người chết nhưng luôn khiến con người khổ. Cảm hứng từ bài Tin mừng Chúa nhật 25 TN A, những người làm vườn nho từ giờ thứ nhất cứ tưởng sẽ được lĩnh nhiều hơn những người làm giờ thứ mười một, nhưng rồi họ thất vọng vì chỉ lĩnh được một đồng như đã thỏa thuận, tôi hình dung ra một số thứ tưởng của loài người chúng ta. Mời các bạn đọc cho vui.
Cứ tưởng trời nắng nhưng trời lại mưa.
Cứ tưởng trời mưa thì trời lại nắng.
Cứ tưởng được đi chơi, ai dè lại phải làm việc.
Cứ tưởng được mời dự tiệc nhưng lại chẳng thấy thiệp mời đâu.
Cứ tưởng được tăng lương, ai dè lương vẫn vậy.
Cứ tưởng được tặng hoa trong ngày sinh nhật nhưng chờ mãi đến đêm không thấy bóng người nào.
Cứ tưởng vào năm học mới, mẹ sẽ mua cho chiếc xe mới, ai dè vẫn phải đi xe cũ.
Cứ tưởng đạt kết quả tốt trong kỳ thi tốt nghiệp sẽ được mẹ cho đi du lịch, ai dè chẳng được đi đâu.
Cứ tưởng lên đại học thì cách học sẽ khác, ai dè cũng chẳng khác ở phổ thông là bao.
Cứ tưởng tốt nghiệp loại giỏi là ra trường sẽ xin được việc làm tốt, ai dè đi xin việc mãi, chẳng có công ty nào nhận, vẫn cứ thất nghiệp dài dài.
Cứ tưởng hết lòng nuôi con thì con sẽ báo đáp, ai dè nó lại lếu láo và phá nát hết tài sản của cha mẹ.
Cứ tưởng lấy chồng, lấy vợ thì sẽ sướng, ai dè khổ quá vỡ mộng.
Cứ tưởng đi tu thì sướng hơn lập gia đình bởi tu là cõi phúc tình là giây oan, ai dè tu còn khổ hơn.
Cứ tưởng có chức có quyền thì sẽ sướng, ai dè gặp bao sóng gió lao đao.
Cứ tưởng có nhiều tiền thì sẽ sướng, ai dè tâm hồn vẫn thấy bất an.
Cứ tưởng được đi du lịch thì sẽ sướng, ai dè đi say xe quá nên chẳng thấy sướng tí nào.
Cứ tưởng sẽ được người bạn thân mời một bữa cơm, ai dè nó chỉ mời có cốc nước trắng.
Cứ tưởng sẽ được hàng xóm cho đĩa lòng vì hôm nhà mình thịt lợn đã cho họ rồi nhưng không thấy động tĩnh gì.
Cứ tưởng mặc chiếc áo mới này chồng sẽ khen đẹp, ai dè chồng bảo hoang phí, không biết tiết kiệm và vun vén cho gia đình.
Cứ tưởng mình giỏi giang thì sẽ được coi xứ to, ai dè lại bị đưa về xứ nhỏ.
Cứ tưởng cha xứ mới về sẽ thay đổi cục diện giáo xứ, ai dè không bằng cha xứ cũ.
Cứ tưởng làm linh mục sẽ được giáo dân yêu quý, ai dè gặp nhiều sự chống đối quá.
Cứ tưởng mình đã hết lòng phục vụ giáo dân thì khi chia tay họ phải lưu luyến khóc lóc, ai dè chẳng thấy ai khóc hay buồn.
Cứ tưởng xây nhà thờ to thì sẽ được giáo dân khen tặng, ai dè họ còn kêu than trách móc vì phải đóng góp quá nhiều.
Cứ tưởng hiền lành đạo đức, không tiệc tùng giao lưu thì giáo dân sẽ khen cha thánh thiện, ai dẹ họ bảo cha sống khép kín, không hoà đồng với giáo dân.
Cứ tưởng ăn uống giao lưu với mọi người thì giáo dân sẽ khen là cha dễ gần, dễ sống, ai dè họ bảo cha cụ gì mà ăn uống như người đời.
Cứ tưởng nó sẽ trả lại cho mình những gì mình đã cho nó, ai dè nó không những không trả mà một lời cảm ơn cũng không.
Cứ tưởng bạn bè chơi với nhau thân thế, lúc nó hoạn nạn mình không tiếc gì, thế mà giờ mình gặp khó khăn vay nó có ít tiền mà nó chẳng cho vay.
Cứ tưởng và cứ tưởng, bạn có thể nối dài danh sách này ra đến vô tận. Cứ tưởng và rồi thực tế luôn khác xa. Có một nhà tư tưởng đã nói: Hạnh phúc là trên đường đi chứ không phải là điểm đến. Hạnh phúc là ở đây và bây giờ. Khi ta làm một công việc nào đó, nếu ta hiện diện trọn vẹn với nó thì ta đã hạnh phúc rồi, không cần đạt kết quả gì. Công việc tự nó đã cho ta sự mãn nguyện và niềm hạnh phúc sâu thẳm. Nếu ta lệ thuộc vào kết quả, vào lời khen tiếng chê thì ta sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc. Đừng tưởng gì cả. Hãy sống và làm việc mà không mong báo đáp, không đòi hỏi và không chờ đợi. Như thế, ta sẽ thực sự sống cuộc sống theo cách của riêng mình. Niềm vui và hạnh phúc sẽ là của bạn, không ai cướp mất được.
Cầu chúc các bạn một ngày vui và một buổi tối an lành.