Có lẽ nào
Em không còn một chỗ để ngóng trông
Để thắp lên một ánh hồng hy vọng
Khi cả trần gian thảy đều là mộng
Là mớ bồng bông, mớ trống rỗng nhẹ tênh
Có lẽ nào
Em không còn một ai để gọi tên
Để van vái lòng từ bi lân mẫn
Khi cả loài người vẫn ngay bên, kề cận
Một mớ vô tình, bất nhẫn, vô tâm
Có lẽ nào
Em không còn một tiếng nói, một thanh âm
Chừng thấu hiểu nỗi tình thầm giấu cất
Khi thế giới vẫn ồn ào đường mật
Mớ dối gian, chẳng thành thật chút nào
Có lẽ nào
Em không còn niềm tin nữa hay sao
Để có thể ngã đầu vào yên ả
Khi trái tim con người đang hóa đá
Chẳng xót thương, lòng băng giá lạnh lùng
Chúa cấm em thất vọng, em biết không
Và trước khi hoài trông nơi người khác
Em phải là địa chỉ lòng thương xót
Địa chỉ từ bi, địa chỉ chân tâm
Cứ yêu đi, cứ cho đi âm thầm
Luôn tha thứ, trước khi đòi tha thứ
Hãy lịch sự, trước khi mong lịch sự
Chạnh lòng thương chẳng đợi được xót thương
Và chính em sẽ mở của thiên đường
Cho chính em và cho muôn người thế…
Hãy yêu đi như Tình Yêu Nhập Thể
Làm phàm nhân để thương xót phàm nhân
Ba Chuông