Phút lắng đọng Lời Chúa từ ngày 30.09 đến ngày 05.10.2019

0
99

Phút lắng đọng Lời Chúa từ ngày 30.09 đến ngày 05.10.2019

30.09.2019

THỨ HAI TUẦN XXVI THƯỜNG NIÊN

Thánh Giêrônimô linh mục, tiến sĩ Hội thánh

Lc 9,46-50

Lời Chúa:

“Trong các ông, ai là người lớn nhất ?” (Lc 9,46)

Câu chuyện minh họa:

Một hôm, họa sĩ Picasso đến một xưởng mộc làm một cái tủ. Ông lấy bút phác họa hình thù và kích thước cái tủ rồi trao cho người thợ mộc và hỏi giá cả. Người thợ mộc cầm lấy tờ giấy một cách trân trọng và trả lời: “Ngài không phải trả gì cả, chúng tôi chỉ xin Ngài ký tên vào giấy này là đủ rồi”.

Suy niệm:

Thông thường, những người nổi tiếng được tôn trọng, được tôn vinh. Khi một người nào đó tên tuổi lừng danh, thì người đó có một chỗ đứng trong xã hội, có thể nói nó như tạo thêm sức mạnh cho chính họ. Chúng ta thích dựa vào sự nổi tiếng, quyền lực nhưng lại quên lãng những người tầm thường.

Hôm nay, thánh Luca cho chúng ta thấy sức mạnh của Danh thánh Chúa Giêsu, và nhờ Danh ấy mà nhiều người được xua trừ khỏi ma quỷ, được chữa lành bệnh tật. Không những thế, Danh Thiên Chúa còn làm cho con người được hiệp thông với nhau qua cử chỉ họp nhau cầu nguyện. Nhờ Danh Người mà con người tiếp đón những người Chúa sai đến, tiếp đón những người hèn mọn, trẻ em… Là những Kitô hữu, chúng ta mang Danh Chúa, do đó chúng ta cần sống sức sống của Chúa, làm cho Danh Chúa mỗi ngày sáng hơn qua đời sống chứng nhân hằng ngày.

Lạy Chúa, xin cho chúng con chỉ biết cậy dựa vào Danh Chúa chứ không dựa vào những gì là vật chất, để mỗi ngày chúng con chỉ biết sống và làm cho Danh Chúa được rạng sáng hơn.

 01.10.2019

THỨ BA TUẦN XXVI THƯỜNG NIÊN

Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu, trinh nữ, Tiến sĩ Hội thánh

Mt 18,1-5

Lời Chúa:

“Ai tiếp đón một em nhỏ như thế này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy”. (Mt 18,5)

Câu chuyện minh họa:

Khi còn bé, một hôm đi học về, tôi kể cho bà tôi nghe một danh nhân thời cổ, khi còn là một chú bé theo cha đến nhà người bạn của cha mình. Chủ nhà cho chú bé một trái quít. Nhớ đến mẹ ở nhà, chú bé cất trái quít vào tay áo. Khi ra về, vái chủ nhà, trái quít rơi ra, chủ nhà cả cười cho là tính trẻ con. Chú bé nói để cho mẹ ở nhà. Mọi người cảm động vì lòng hiếu thảo của trẻ.

Bà tôi nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi bảo: “Con có bắt chước chú bé ấy không?” Tôi hùng hồn đáp: “Dạ có! Lúc nào có món ăn ngon, con cũng để dành cho bà và ba mẹ con cả”. Bà lại hỏi: “Thế khi lớn lên con có nuôi bà và mẹ cha con không?” Tôi ngây thơ trả lời: “Dạ có! Ngập ngừng một lúc tôi nói tiếp, con chỉ sợ con nghèo không có tiền nuôi bà và ba mẹ!” Bà cười xoa đầu tôi: “con ơi, người ta muốn thảo hiếu ông bà, cha mẹ đâu phải lúc giàu mới tỏ lòng hiếu thảo”.

Bây giờ bà tôi đã mất, nhưng những lời dạy năm xưa tôi vẫn nhớ mãi.

Lúc bà tôi bệnh, Bác sĩ bảo không qua khỏi, ba mẹ tôi buồn lắm. Tôi đi học về là quấn quít bên bà luôn. Bình thường mẹ tôi hay cắt móng tay, móng chân cho bà, luôn giữ quần áo bà sạch sẽ, thơm tho. Bà bệnh, mẹ tôi lại càng dịu dàng, chu đáo hơn. Một hôm, ba tôi mang vào phòng bà một cái bánh đậu xanh thơm ngon. Bà tôi rụng răng gần hết nên bao giờ ba tôi cũng mua bánh mềm. Tôi thèm lắm, bà chia cho tôi nhưng tôi từ chối: “Bà ăn đi, ba có cho con rồi!”. Ba tôi vốn đã không ưa hát bộ, nhưng bà tôi lại rất thích, ông bèn vuốt bộ râu tưởng tượng múa máy tay chân, quì xuống trước mặt bà tôi, ra vẻ như Ngô-Tôn-Quyền trong truyện Tam Quốc, thưa chuyện cùng mẹ là Ngô-Quốc-Thái. Ông ứ ừ: “Dạ muôn tâu mẫu hậu, tên này – ông trỏ tôi – nói dối lắm. Hắn chưa ăn bánh mà hắn nói ăn rồi, xin lệnh mẫu hậu cho con xử trảm hắn ứ ư ừ…” Bà tôi cười chảy cả nước mắt. Bà ôm tôi vào lòng: “Cháu cưng của ta mà người đời xử trảm ư! Mau nghe lệnh, cho cháu nửa cái bánh”. Tôi nhảy cỡn lên, bà tôi vui lắm. Ba tôi ít nói, nhưng hình ảnh ông làm hề những ngày bà sắp mất tôi không thể quên được.

Càng lớn, tôi càng hiểu rằng sự chăm sóc ân cần, thăm hỏi cha mẹ hoặc một món quà nhỏ, tuy không có giá trị tiền bạc nhưng biểu lộ sự yêu thương của con cái đối với cha mẹ, là nguồn an ủi to lớn cho đấng sinh thành.”

Suy niệm:

Trẻ em sống hồn nhiên và chỉ sống những gì mình nghĩ. Trong xã hội, con người luôn muốn hơn thua nhau về mọi lãnh vực: sợ thua nhau về ngoại hình, vóc dáng, thân phận, giàu nghèo, sang hèn… chưa kể con người ganh đua nhau về công việc, cách sống và khinh dể những người bé mọn.

Chúa Giêsu đưa ra phương thức chữa căn bệnh này bằng cách Ngài đảo lộn cách suy nghĩ của con người: Loài người ham muốn vị trí lớn nhất, Chúa lại bảo phải trở lại vị trí nhỏ nhất: “Hãy trở nên như trẻ nhỏ”, và Ngài tự đồng hóa mình với em nhỏ: “Ai tiếp đón em nhỏ này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy”. Chúng ta được mời gọi chiêm ngắm gương khiêm nhường của Chúa: Ngài hạ mình xuống vị trí tận cùng của lòng người, chết như một tử tội, để sức mạnh của Chúa nâng Ngài đến vinh quang mà Chúa Cha đã dành cho Ngài.

Lạy Chúa, Chúa yêu thích những tâm hồn đơn sơ, xin cho chúng con luôn yêu mến và làm những điều Chúa muốn là trở nên như trẻ nhỏ, để bàn tay quan phòng của Chúa nâng đỡ chúng con.

02.10.2019

THỨ TƯ TUẦN XXVI THƯỜNG NIÊN

Các thiên thần hộ thủ

Mt 18,1-5.10

Lời Chúa:

“Anh em hãy coi chừng chớ khinh một ai trong những kẻ bé mọn này”. (Mt 18,10)

Câu chuyện minh họa:

Một Cha sở miền quê bên Pháp thuật lại câu chuyện này:

Khi đó ngài đang ở một xứ đạo hẻo lánh. Một đêm kia được tin một người đau nặng, đang hấp hối, muốn xin Ngài tới xức dầu. Trời về khuya, với bổn phận mục tử Ngài ra đi làm phận sự của mình. Từ nhà xứ tới nhà người đau, Ngài phải băng qua khu rừng vắng. Khi tới khu rừng, trời đã rất tối, Ngài ngập ngừng, nhưng nghĩ lại và nhớ tới Thiên thần Hộ Thủ, Ngài cầu nguyện để Thiên Thần cùng đi với Ngài. Ngài mạnh dạn và đã tới xức dầu cho người bệnh kịp thời giờ hấp hối.

Câu chuyện đã qua 10 năm rồi, nếu không có biến cố mới này thì nó đã rơi vào quên lãng:

Một tử tù sắp bị hành quyết, anh ta rất khó tính và không chịu nghe bất cử một ai. Người ta báo tin cho ngài: có người tử tù sắp bị hành quyết. Vì là Cha sở địa phương, ngài đến nhà tù thăm viếng. Nhưng vừa thấy bóng linh mục, người tử tù phản ứng và từ chối không muốn gặp ngài, nhưng bỗng anh ta ngừng lại và nói với ngài: “Có phải cha là cha sở họ X không?”. Vị linh mục ngạc nhiên trả lời: “Trước đây 10 năm tôi làm Cha sở ở họ đó, nhưng bây giờ tôi đã đi nơi khác”.

Thì ra cách đây 10 năm, người tử tù lúc đó là tên ăn cướp giết người bị tầm nã, đang lẩn trốn ở khu rừng mà ngài đi qua. Hắn dự định sẽ giết chết bất cứ khách bộ hành nào băng qua đoạn đường đó, để lấy quần áo của khổ chủ mà hóa trang, và đánh lừa lưới của pháp luật. Người tử tù kể lại: “Lúc đó y muốn giết vị linh mục, nhưng bên cạnh ngài có một thanh niên lực lưỡng. Thấy không thể thắng nổi, nên y đã để cho ngài và người thanh niên ấy đi bình an, vô sự”.

Vị linh mục kết luận: “Nghe người tử tù thuật lại, tôi ngạc nhiên hết sức. Nhưng tôi chợt nhớ ra rằng, lúc đó, tôi có dừng lại một lúc để cầu nguyện xin Thiên thần Hộ Thủ giúp đỡ. Và như vậy, người thanh niên mà người tử tù thấy chính là Thiên thần Hộ Thủ của tôi, đã giữ gìn, bảo vệ tôi qua cơn nguy hiểm”.

Suy niệm:

Hôm nay chúng ta kính nhớ các thiên thần hộ thủ đồng hành với mỗi người chúng ta. Người luôn ở cùng chúng ta để nhắc nhở, dạy bảo và gìn giữ chúng ta. Nếu chúng ta lắng nghe các ngài, chúng ta sẽ bước đi trong hạnh phúc. Tin mừng hôm nay nhắc nhở mỗi chúng ta hãy biết sống tâm tình trẻ thơ nghĩa là biết ngạc nhiên trước mầu nhiệm tình yêu của Chúa. Chúa muốn mỗi chúng ta như những đứa trẻ trước mặt Chúa, luôn luôn sống dưới cái nhìn và trước sự hiện diện của Chúa: không ganh tị, không loại trừ nhau, không tách biệt nhau… vì tất cả chúng ta đều bất toàn trước mặt Chúa.

Lạy Chúa, xin mở lòng chúng con để biết nhận ra và lắng nghe lời dạy của vị thiên thần bản mệnh, để chúng con biết hành động theo những gì Chúa muốn.

03.10.2019

THỨ NĂM TUẦN XXVI THƯỜNG NIÊN

Lc 10,1-12

Lời Chúa:

“Anh em hãy ra đi. Này Thầy sai anh em đi như chiên con đi vào giữa bầy sói. Đừng mang theo túi tiền, bao bị, giày dép. Cũng đừng chào hỏi ai dọc đường.” (Lc 10,3-4)

Câu chuyện minh họa:

Có một nhà hiền triết đến nghỉ hè tại một thành phố nọ; ông vua của đô thị này thường tự hào mình là người giàu có nhất trần gian. Vốn là người siêu thoát mọi của cải trần thế, nhà hiền triết quyết định đến gặp cho được con người khoe khoang này. Khi nhà hiền triết vừa đến cung điện, nhà vua liền đưa ông đi một vòng và cho ông thấy tất cả sự giàu sang của mình. Nhà vua hỏi một cách huênh hoang:

– Nhà ngươi nghĩ gì về tất cả sự giàu có của ta?

Nhà hiền triết cúi đầu giữ im lặng. Nhà vua lại hỏi tiếp:

– Theo nhà ngươi, thì ai là người hạnh phúc nhất trên trần gian này?

Nhà hiền triết suy nghĩ một lúc, rồi kể tên những người Hy Lạp mà có lẽ không ai biết đến, kể cả nhà vua. Nhận ra thái độ khiêu khích của nhà hiền triết, nhà vua liền nổi giận; ông yêu cầu nhà hiền triết giải thích ngay về thái độ ấy. Lúc bấy giờ, nhà hiền triết thong thả nói:

– Thưa ngài, không ai có thể được xem là hạnh phúc, khi trái tim người đó còn gắn bó với của cải vật chất. Điều này cũng giống như một cuộc hôn phối, của cải vật chất qua đi, người có của sẽ thành một người góa, mà người góa thì đương nhiên sẽ khóc lóc; hoặc giả như người có của cải qua đi, người đó cũng chẳng mang theo được một đồng xu nào, lúc đó cũng chỉ có khóc lóc mà thôi.

Suy niệm:

Cuộc sống của Chúa Giêsu đã dạy cho chúng ta bài học về sự nghèo khó. Ngài đã chọn sinh ra trong nơi hang đá lạnh lẽo, sống dưới mái nhà nghèo miền Nadareth, ra đi rao giảng với hai bàn tay trắng và chết không một mảnh áo che thân. Cuộc sống của Ngài đã dạy các môn đệ và cho mỗi chúng ta về sự buông bỏ tất cả. Đây cũng là điều kiện và đồng phục của những người môn đệ Chúa, những nhà truyền giáo, những tu sĩ và của những người mang danh Kitô hữu.

Của cải vật chất dễ làm cho con người tha hóa, nô lệ và mù quáng; đôi khi nó lại trở nên cứu cánh và tự giam mình trong sự ích kỷ. Vì thế, tinh thần nghèo khó giúp con người biết giữ khoảng cách đối với của cải vật chất và sử dụng nó như phương thế xây dựng Nước Trời.

Lạy Chúa, giữa một xã hội chạy theo của cải vật chất, xin giúp con biết tìm kiếm sự nghèo khó của Chúa để mưu cầu lợi ích cho tha nhân, biết san sẻ với người túng thiếu, và không lệ thuộc vào của cải vật chất.

04.10.2019

THỨ SÁU TUẦN XXVI THƯỜNG NIÊN

Thánh Phanxicô Assisi

Lc 10,13-16

Lời Chúa:

“Ai nghe anh em là nghe Thầy; và ai khước từ anh em là khước từ Thầy; mà ai khước từ Thầy là khước từ Đấng đã sai Thầy.” (Lc 10,16)

Câu chuyện minh họa:

Vào năm 1992, có hai người đàn ông Tiệp Khắc ở tuổi ba mươi đã mời bà con bạn bè tới dự lễ thành hôn của họ. Trước sự chứng kiến của hai bà mẹ và bà con bạn bè của hai họ, hai người đàn ông này đã trao nhẫn cho nhau và hôn nhau. Sau đó, mọi người đưa nhau đi dự tiệc cưới tại câu lạc bộ của những người đồng tính luyến ái.

Toà Tổng Giám mục Tiệp Khắc đã ra thông cáo lên án sự kiện và cảnh giác các tín hữu về các tệ nạn đang băng hoại nền luân lý của xã hội ngày nay. Kể từ sau khi đất nước được hoà bình, người ta cũng du nhập vào xã hội Tiệp Khắc lối sống thác loạn và buông thả của người Tây Phương.

Suy niệm:

Xã hội tiến bộ, càng lôi kéo con người càng sa đọa và hủy hoại nền tảng gia đình. Thời Cựu ước những hiểm họa ấy cũng đã xảy ra và lời chúc dữ của các môn đệ là đề tài nổi bật trong các lời rao giảng của các ngài. Những đô thị lớn: Sôđôma, Gômôra, Babylon, Tyrô, Sidon… là những nơi phát sinh sa đọa nhiều nhất, nhất là việc tôn thờ ngẫu tượng. Cuộc sống vật chất của họ sung túc, họ không còn biết Thiên Chúa nữa, thậm chí là chối bỏ Thiên Chúa. Là những Kitô hữu, chúng ta cần lắng nghe Lời Chúa để thiết lập mối tương quan với Thiên Chúa và tha nhân, để mỗi ngày chúng ta biết đặt Thiên Chúa vào trọng tâm của đời sống thiêng liêng.

Lạy Chúa, xin giúp con biết lắng nghe Lời Chúa, sống và thực hành Lời Chúa trong cuộc đời để nhờ ánh sáng Lời Chúa soi dẫn, chúng con đến gần Chúa mỗi ngày hơn.

5.10.2019

THỨ BẢY TUẦN XXVI THƯỜNG NIÊN

Lc 10,17-24

Lời Chúa:

“Anh em chớ mừng vì quỷ thần phải khuất phục anh em, nhưng hãy mừng vì tên anh em đã được ghi trên trời.” (Lc 10,20)

Câu chuyện minh họa:

Một vị linh mục nọ qua đời, và được đưa đến trước mặt thánh Phêrô để làm một thẩm tra. Thánh Phêrô hỏi:

– Ở dưới thế cha làm được điều gì?

Vị linh mục nhanh nhẹn và tự hào trả lời:

– Thưa thánh Phêrô, con xây được một ngôi thánh đường lớn.

Thanh nhân lấy bút ghi trên giấy: Một điểm.

– Cha còn làm được gì nữa?

– Dạ, con còn xây một trường học cho một ngàn học sinh.

Thánh Phêrô ghi tiếp: một điểm.

– Và gì nữa?

Vị linh mục bắt đầu suy nghĩ, rồi trả lời:

-Dạ, con công tác nhiều vào các công việc xã hội, từ thiện.

Thánh Phêrô ghi thêm: một điểm.

– Còn gì nữa? Thánh Phêrô hỏi tiếp.

Lần này vị linh mục lo lắng hỏi thánh Phêrô:

– Dạ thưa thánh cả Phêrô, được bao nhiêu điểm thì vào thiên đàng?

Thánh Phêrô vui vẻ trả lời: một ngàn điểm.

Nghe nói thế, vị linh mục bỗng chột dạ, nghĩ thầm: “Chết mình rồi, làm sao có được chừng ấy điểm đây?” Nếu có moi óc kể tất cả các sự việc mình làm ở dưới thế e cũng không đủ…”

Và vị linh mục bắt đầu lo sợ, rồi thất vọng, không còn tự tin.

Trong lúc đó, thánh Phêrô nhắc lại:

– Cha còn làm được điều gì nữa, cứ kể hết đi!

Với giọng nói nhuốm màu sắc khiêm tốn và lo sợ, vị linh mục nói:

-Thưa thánh cả, NHỜ ƠN CHÚA con cũng làm được đôi ba việc nhỏ.

Nghe vậy, thánh Phêrô lấy bút ghi ngay: một ngàn điểm.

Ngài nói:

-Thế là cha được một ngàn lẻ ba điểm rồi đấy. Cha đã dư được ba điểm. Mời cha vào!

Phải! Tất cả là nhờ ơn Chúa…

Suy niệm:

Chúa Giêsu nhắc nhở các môn đệ “Anh em chớ mừng vì quỷ thần phải khuất phục anh em, nhưng hãy mừng vì tên anh em đã được ghi trên trời.” (Lc 10,20) để các ông không tự phụ về những việc mình làm, vì tất cả những gì các ông làm được là do Chúa ban ơn chứ không do khả năng riêng mỗi người. Đây có thể nói là cơn cám dỗ của những người làm công tác tông đồ, họ tưởng rằng những gì họ thành công là do nổ lực riêng mình, và đẩy Chúa ra một bên. Chính vì thế, Chúa Giêsu cảnh báo các môn đệ “hãy vui mừng vì tên anh em được ghi trên trời”, điều đó cho thấy các môn đệ là những người được Chúa tuyển chọn và đi thực thi lệnh truyền của Chúa. Chúng ta được tuyển chọn không phải do tài năng riêng nhưng do lòng thương của Chúa, do đó nếu chúng ta đạt được thành quả gì là do ơn Chúa ban. Qua đó Chúa muốn chúng ta đừng quá chú tâm đến thành quả mà chỉ chú tâm đến việc thi hành lệnh truyền của Chúa mà thôi.

Lạy Chúa xin cho con biết quên mình đi vì con chỉ nhận lãnh tất cả là do nơi Chúa mà thôi, xin giúp con mỗi ngày ý thức hơn về ơn Chúa và làm cho ơn ấy mỗi ngày sinh hoa trái.

Têrêsa Mai An

Gp. Mỹ Tho