Phút lắng đọng Lời Chúa từ ngày 28.10 đến ngày 02.11.2019
28.10.2019
THỨ HAI TUẦN XXX THƯỜNG NIÊN
Thánh Simon và thánh Giuđa, tông đồ
Lc 6,12-19
Lời Chúa:
“Người kêu các môn đệ lại chọn lấy mười hai ông và gọi là Tông Đồ.” (Lc 6,13)
Câu chuyện minh họa:
Một linh mục mướn thợ máy sửa xe cho ngài. Khi anh tới, đầu tiên linh mục hỏi: “Anh thuộc giáo xứ nào?”. Vì anh thuộc một giáo xứ hơn giáo xứ của ngài, nên ngài không mướn anh. Ngài cho rằng việc anh thành một thợ máy giỏi hay không còn tùy vào giáo xứ anh ở.
Thực ra, tôn giáo chẳng có ảnh hưởng gì đối với nghề nghiệp của bạn như người thợ máy, bác sĩ, giáo sư, nghệ sĩ, đầu bếp, tài xế hoặc thương gia.
Suy niệm:
Từ khởi đầu lịch sử cứu độ, Thiên Chúa luôn làm một cuộc tuyển chọn: Môsê giải phóng dân Người khỏi nô lệ Ai Cập, Đavit thay thế vua Saul, các tông đồ làm cộng sự viên rao giảng Tin Mừng… Ngài chọn đủ mọi hạng người, không dựa vào khả năng của họ nhưng dựa vào tình yêu của Ngài. Những chọn lựa của Ngài đều bất ngờ, vượt trên mọi giới hạn của con người. Việc tuyển chọn ấy nói lên một ý nghĩa quan trọng: Chúa chọn chúng ta không phải vì chúng ta nhưng vì Ngài yêu thương chúng ta. Ai trong chúng ta cũng là những con người yếu đuối, mỏng giòn, chỉ cậy dựa vào ơn Chúa, vì đó là sức mạnh giúp chúng ta vươn lên, vượt qua bản thân và sống niềm hy vọng vào tình yêu Chúa.
Lạy Chúa, xin cho con biết sống trọn vẹn ơn gọi của mình mỗi ngày, sống giây phút hiện tại và phó thác mọi sự vào bàn tay quan phòng của Chúa.
29.10.2019
THỨ BA TUẦN XXX THƯỜNG NIÊN
Lc 13,18-21
Lời Chúa:
“Nước Thiên Chúa giống cái gì đây?” (Lc 13,18)
Câu chuyện minh họa:
Malcolm Dolkoff là một cậu bé nhút nhát, dễ bị tổn thương. Cậu có rất ít bạn và luôn phải lủi thủi một mình.
Một lần, cô giáo đọc cho cả lớp một đoạn truyện ngắn. Loài vật là bạn thân của con người, sau đó phân công mỗi học sinh tự viết đoạn kết cho câu chuyện. Dolkoff thích lắm, ngay chiều hôm ấy cậu đã hoàn thành bài viết của mình. Nhưng mãi cậu mới có đủ tự tin đem nộp truyện của mình cho cô giáo vào buổi học tuần sau.
Những gì cậu viết cũng như điểm số mà cô giáo đã cho không hề quan trọng. Đối với cậu, điều quan trọng nhất mà cũng là điều cậu nhớ nhất lại chính là 4 chữ cô giáo đã phê: “Em viết hay lắm!” Chỉ 4 chữ mà cũng đủ thay đổi toàn bộ cuộc đời cậu bé. Trước khi nhận được 4 chữ đó, cậu chưa bao giờ có khái niệm về bản thân hay những điều mình đã làm. Còn sau buổi học hôm ấy, cậu đã chạy thật nhanh về nhà, ngồi ngay vào bàn và bắt đầu viết một câu truyện ngắn, một câu truyện về tất cả những điều cậu đã từng mơ tới và không bao giờ dám nghĩ mình có thể biến những giấc mơ đó thành hiện thực.
Cậu viết ngày càng nhiều hơn và cứ được một truyện cậu lại mang ngay tới cho cô giáo của mình nhận xét.
Nhiều năm trôi qua, Malcolm Dalkoff đã trở thành một nhà văn nổi tiếng thay cho cậu bé tự ti ngày nào. Cậu trở về thăm trường cũ và thăm lại cô giáo ngày xưa của mình. Điều cậu phải cảm ơn cô không phải vì cô đã trở thành một người bạn của cậu mà chính là 4 chữ đầu tiên cô đã từng phê “Em viết hay lắm!”, bởi những chữ ấy đã có thể thay đổi cả một cuộc đời.
Suy niệm:
Chỉ một câu nói khích lệ đã làm thay đổi cuộc đời của một con người, đưa người đó vào một tương lai rộng mở. Nếu không có một lời phê tích cực của cô giáo ngày ấy, thì làm sao có được một nhà văn nổi tiếng Malcolm Dalkoff. Vì thế, một lời nói hay, không làm cho chúng ta mất mát gì, nhưng mang lại cho người khác một sự phấn khởi hơn, vậy sao chúng ta không biết dùng những lời khích lệ nhau, để giúp nhau thăng tiến? Chúa Giêsu mời gọi chúng ta gieo vãi hạt giống Lời Chúa, hạt giống đức tin để những hạt giống ấy được nhiều người đón nhận và sinh hoa trái. Những kết quả trước mắt có khi lại là những thất bại, nhưng Chúa muốn chúng ta kiên nhẫn và đem hết khả năng phục vụ, yêu mến, nghị lực và tất cả con người chúng ta, chắc hẳn đó là kết quả tốt đẹp mà Chúa mong muốn.
Lạy Chúa, hạt giống Lời Chúa được gieo vãi vào trong tâm hồn mỗi người, xin cho con biết làm cho hạt giống ấy trổ sinh hoa trái, đem lại niềm vui và hạnh phúc cho mọi người.
30.10.2019
THỨ TƯ TUẦN XXX THƯỜNG NIÊN
Lc 13,22-30
Lời Chúa:
“Thiên hạ sẽ từ đông tây nam bắc đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa.” (Lc 13,29)
Câu chuyện minh hoạ:
Hai người lính trẻ đang nói về sự tin theo Đức Ki-tô. Một người nói: tôi không thể nói hết cho anh biết Đức Ki-tô quý báu cho tôi dường nào và đã ban cho tôi những gì. Tôi ước ao anh xung vào quân đội của Ngài.
Người kia suy nghĩ và đáp:
– Tôi đang suy nghĩ về việc đó, nhưng tin theo Ngài phải từ bỏ nhiều điều, quả thật tôi còn phải tính giá đã.
Lúc ấy, một sĩ quan đi qua đó, nghe được câu chuyện, bèn đặt tay trên vai chàng nói rằng:
– Anh ơi! Anh tính giá của sự tin theo Đức Ki-tô sao? Nhưng có bao giờ anh tính giá của sự không tin theo Ngài chăng?
Suy niệm:
Đoạn Tin Mừng hôm nay nói đến viễn cảnh ngày cánh chung, được ví như một phòng tiệc cưới. Muôn dân từ khắp bốn phương thiên hạ đều được mời đến tham dự bàn tiệc. Thế nhưng, điều kiện muốn vào dự tiệc Nước Trời thì phải qua cửa hẹp.
Thật thế, qua cửa hẹp là một sự chiến đấu luôn luôn của mỗi người chúng ta với những nỗ lực cố gắng và bền chí trong việc thực thi giáo huấn của Chúa; đồng thời luôn biết tỉnh thức trong việc thanh tẩy đời sống và thánh hoá bản thân để sẵn sàng đợi giờ Chúa đến.
Lạy Chúa, xin soi sáng những điều chúng con nghĩ, nói và làm, để đời sống chúng con luôn có Chúa đồng hành, giúp chúng con qua cửa hẹp vào dự tiệc Nước Trời. Amen.
31.10.2019
THỨ NĂM TUẦN XXX THƯỜNG NIÊN
Lc 13,31-35
Lời Chúa:
“Ngôn sứ mà chết ngoài thành Giêrusalem thì không được.” (Lc 13,33)
Câu chuyện minh hoạ:
Hạnh các Thánh Tử Đạo Việt Nam kể lại rằng:
Ông Trùm Đích và con rể là ông Lý Mỹ đều bị bắt trong cuộc bách hại đạo. Trước sức ép của bạo lực cũng như cám dỗ bổng lộc, cả hai ông thà chịu chết chứ kiên quyết không chịu đạp lên Thánh Giá. Sau khi hai lần tự nguyện chịu đòn thay cho nhạc phụ đã già yếu, ông Lý Mỹ đối diện với quan quân, mạnh dạn tuyên xưng Đức tin:
Thưa quan lớn, tôi đã suy xét và tin nhận Đạo Thiên Chúa là Đạo thật nên tôi không thể chối bỏ. Giả như có ai bảo quan lớn đạp lên đầu Đức Vua là người đã ban chức cao quyền trọng cho quan lớn, ắt hẳn quan lớn chẳng dám làm. Vậy thì tôi đây, lẽ nào lại cả gan đạp lên tượng ảnh Thiên Chúa mà tôi hết lòng tôn thờ?”
Cô con gái tên là Mỹ mới 12 tuổi, vào thăm ông Lý Mỹ trong ngục, đã khích lệ: “Xin cha hãy can đảm chịu chết vì Chúa!” Đến cậu bé Tường mới 9 tuổi cũng nói: “Xin cha đừng lo cho chúng con. Cha hãy vững lòng an tâm xưng Đạo và chịu chết vì Đạo!” Cuối cùng là lời khuyên của bà vợ: “Vợ con ai mà chẳng thương tiếc, nhưng ông hãy vác thập giá, trung thành với Chúa cho đến cùng. Đừng lo nghĩ gì cho mẹ con tôi.”
Suy niệm:
Bài Tin Mừng ghi lại việc Chúa Giêsu cho biết việc Người sẽ chịu chết ở Giêrusalem và bày tỏ lòng thương tiếc Giêrusalem: “Giê-ru-sa-lem, Giê-ru-sa-lem! Ngươi giết các ngôn sứ và ném đá những kẻ được sai đến cùng ngươi! Đã bao lần ta muốn tập họp con cái ngươi lại, như gà mẹ tập hợp con dưới cánh, mà các ngươi không chịu” (Lc 13,34).
Trước bạo quyền của Hêrôđê, Chúa Giêsu đã không lo sợ nhưng mạnh mẽ lên đường, vì Ngài luôn tuân hành thánh ý Chúa. Biết bao vị ngôn sứ đã chịu chết nơi đây chỉ vì nói lời Thiên Chúa, Ngài cũng vậy, Ngài cũng biết rằng cuộc đời của Ngài cũng sẽ bị giết giống như vậy nhưng Ngài vẫn hiên ngang. Các vị thánh cũng đã đi theo con đường Chúa Giêsu đã đi vì một chân lý là rao truyền và nói lời Thiên Chúa. Còn chúng ta thì sao? Chúng ta đã sống và làm chứng cho Chúa thế nào?
Lạy Chúa, xin giúp chúng con đừng chai lỳ, cứng lòng trước tình thương và sự chăm sóc quan phòng của Chúa, nhưng tin theo Chúa và dấn thân sống theo giáo huấn của Ngài để tạo cho mình một đời sống thánh thiện. Amen.
01.11.2019
THỨ SÁU TUẦN XXX THƯỜNG NIÊN
Các thánh nam nữ
Mt 5,1-12a
Lời Chúa:
“Phúc thay….” (Mt 5,1)
Câu chuyện minh họa:
Người đàn ông chán đời đứng nhìn xuống dòng nước từ một chiếc cầu cao. Ông ta đốt một điếu thuốc cuối cùng trước khi kết liễu cuộc đời bất hạnh không còn lối thoát nào nữa. Ông ta đã làm đủ mọi cách để lấp đầy nỗi chán chường. Ông đã đi đây đi đó, đã tìm lạc thú trong những cuộc vui chơi, đã chạy đến với mọi thứ hơi men và khói thuốc. Nhưng nỗi chán chường càng thêm chất ngất.
Ông ta thử thời vận lần cuối bằng một cuộc hôn nhân. Nhưng không có người đàn bà nào ở với ông được vài tháng. Ông ta đòi hỏi quá nhiều, mà lại chẳng biết nghĩ đến ai cả. Ông ta nhận ra rằng ông đã chán chường và chẳng ai được hạnh phúc bên cạnh ông. Chỉ có dòng sông may ra mới đem lại cho ông sự thanh thoát.
Ông ta chưa kịp hút xong điếu thuốc thì thấy có người hành khất đi qua cầu. Con người rách rưới đó đứng nhìn ông và đưa tay xin giúp đỡ. Người đàn ông chán đời không ngần ngại rút cả ví tiền trao cho người hành khất và bảo:
– Thôi, ông cầm lấy cả đi. Tôi đâu cần tiền làm chi nữa.
Người hành khất cầm lấy chiếc ví, nhìn thẳng vào mắt kẻ chán đời và nói với giọng vừa ôn tồn vừa nghiêm nghị:
– Thưa ông, tôi không cần một số tiền lớn như thế này. Tuy là một người đi xin ăn, nhưng tôi không phải là kẻ hèn nhát. Tôi cũng không muốn nhận tiền của một kẻ hèn nhát. Ông hãy giữ ví tiền mà đem qua thế giới bên kia với ông.
Nói xong, người hành khất ném cái ví xuống dòng nước rồi lặng lẽ bỏ đi, để mặc kẻ chán đời với nỗi đắng cay chua xót đang gặm nhấm cõi lòng.
Đã hút xong điếu thuốc, nhưng kẻ chán đời vẫn chưa muốn kết liễu đời mình. Ông ta nhìn theo người hành khất đang từ từ mất dạng. Tự nhiên, ông ta không muốn chết nữa, mà chỉ muốn nhặt ví tiền trao tặng lại cho người hành khất. Chưa một lần trong đời, ông ta biết trao tặng cho ai bất cứ điều gì. Giờ phút này, ông ta muốn mở rộng tâm hồn, giang rộng đôi tay để trao tặng và muốn tiếp tục sống.
Suy niệm:
Thiên Chúa đến đem lại hạnh phúc cho con người, nhưng khi con người sống không định hướng, không nhận ra Chúa là cùng đích cuộc đời sẽ cảm thấy cuộc đời buồn chán. Trong Chúa, dù chúng ta có đau khổ nhưng vẫn thấy hạnh phúc vì Chúa đã đi qua những đau khổ trong cuộc đời của Ngài: bị chống đối, bị khước từ, và chết trên thập giá… Những mối phúc hôm nay Chúa nói đến, Ngài đã sống triệt để trong cuộc đời Ngài, vì Ngài đã từ bỏ bản thân mình, thương xót người, ngay thẳng, xây dựng hòa bình, và chịu bách hại. Và kết quả của những mối phúc ấy là “phần thưởng dành cho anh em ở trên trời rất lớn lao”. Vì thế, giữa những đau khổ chúng ta gặp trong cuộc đời này, chúng ta hãy vui mừng nhận ra mình là người hạnh phúc vì chúng ta từng bước họa lại con đường Chúa đã đi, và chắc chắn rằng Chúa sẽ giang tay chờ đón ta phía trước, và Nước Trời sẽ không còn xa chúng ta nữa.
Lạy Chúa, xin cho con biết sống trọn vẹn ơn gọi của mình mỗi ngày, sống giây phút hiện tại và phó thác mọi sự vào bàn tay quan phòng của Chúa.
02.11.2019
THỨ NĂM TUẦN XXX THƯỜNG NIÊN
Lễ các đẳng, cầu cho các tín hữu đã qua đời
Ga 6,37-40
Lời Chúa:
“Tất cả những kẻ Người đã ban cho tôi, tôi sẽ không để mất một ai, nhưng sẽ cho họ sống lại trong ngày sau hết”. (Ga 6,39)
Câu chuyện minh họa:
Người ta kể rằng: Có một người duy nhất sống sót trong một tai nạn đắm tàu và trôi dạt trên một hoang đảo nhỏ. Kiệt sức, nhưng cuối cùng anh đã gom được những mẫu gỗ trôi dạt và tạo cho mình một túp lều nhỏ để trú ẩn và cất giữ một vài đồ đạc còn sót lại. Ngày ngày anh nhìn về chân trời cầu mong được cứu thoát, nhưng dường như vô ích.
Thế rồi một ngày, như thường lệ anh rời khỏi chòi để tìm thức ăn trong khi bếp lửa trong lều vẫn cháy. Khi anh trở về thì túp lều nhỏ đã ngập trong lửa, khói cuộn bốc lên trời cao. Điều tồi tệ nhất đã xảy đến. Mọi thứ đều tiêu tan thành tro bụi. Anh chết lặng trong sự tuyệt vọng: “Sao mọi việc lại thế này lại xảy đến với tôi hở trời!”.
Thế nhưng, rạng sáng hôm sau, anh bị đánh thức bởi âm thanh của một chiếc tàu đang tiến đến gần đảo. Người ta đã đến để cứu anh. “Làm sao các anh biết được tôi ở đây?” – Anh hỏi những người cứu mình. Họ trả lời: “Chúng tôi thấy tín hiệu khói của anh”.
Suy niệm:
Các linh hồn đã qua đời luôn trông mong nơi những người còn sống nhớ đến họ và cứu họ thoát sự trầm luân, bằng những hy sinh, lời cầu nguyện và lòng quảng đại. Ngọn lửa vô tình bốc cháy của người thanh niên đã trở thành dấu hiệu cho người lái tàu đến cứu anh. Cũng vậy, Giáo hội dành tháng 11 như dấu hiệu để chúng ta tưởng nhớ và cầu nguyện cho các linh hồn, cách riêng trong ngày lễ hôm nay. Họ là những người thân của chúng ta, đang tha thiết trông chờ những lời kinh, hy sinh, thánh lễ… của chúng ta mỗi ngày. Đó cũng là cách chúng ta đền ơn họ, báo hiếu công ơn cha mẹ, những người thân yêu của chúng ta đã qua đời.
Lạy Chúa, xin thánh hóa những hy sinh, những công việc chúng con làm hôm nay như của lễ dâng lên Chúa, và xin Chúa thương cứu rỗi các linh hồn.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho