Phút lắng đọng Lời Chúa từ ngày 13.07 đến ngày 18.07.2020

0
78

Phút lắng đọng Lời Chúa từ ngày 13.07 đến ngày 18.07.2020

13.07.2020

THỨ HAI TUẦN 15 THƯỜNG NIÊN

Mt 10,34-11,1

Lời Chúa:

“Ai không vác thập giá mình mà theo Thầy, thì không xứng với Thầy”. (Mt 10,38)

Câu chuyện minh họa:

Có một cậu bé sống trong trang trại khá tách biệt. Mỗi ngày, cậu ta phải thức dậy trước khi mặt trời mọc để bắt đầu những công việc thường ngày và phải ra ngoài lần nữa để làm tiếp những việc đó vào chiều tối.

Suốt lúc mặt trời mọc, cậu dừng tay và leo lên cái hàng rào nhà mình, nơi mà cậu có thể nhìn ngắm ngôi nhà với những cái cửa sổ bằng vàng. Cậu bé nghĩ, thật là tuyệt vời biết bao khi được sống ở nơi đó và tâm trí cậu tò mò, tưởng tượng ra một máy móc thiết bị hiện đại nào đó được lưu giữ ở trong ngôi nhà ấy. “Nếu họ có thể biến ra những cái cửa sổ bằng vàng thì chắc là còn có nhiều thứ khác thú vị lắm đây”. Thế rồi cậu tự hứa với mình rằng: “Ngày nào đó mình phải đến và xem tận mắt cái chỗ tuyệt vời này mới được”.

Một sáng nọ cha cậu bé bảo rằng hôm nay cậu ta có thể ở nhà và ông ta sẽ đi làm thay cậu những công việc đó. Biết được việc này là một dịp may hiếm có, cậu ta ngay lập tức gói ghém một chiếc sanwich và băng qua cánh đồng tiến thẳng về ngôi nhà có những cái cửa sổ bằng vàng. Khi chiều đến, cậu bé bắt đầu nhận ra rằng hình như cậu đã phán đoán sai khoảng cách và có một cái gì đó không đúng như dự kiến. Lúc cậu tiến lại gần ngôi nhà, cậu chẳng thấy cửa sổ vàng đâu cả, thay vào đó là một căn nhà cần được sơn sửa lại, bao quanh bởi một cái hàng rào đổ nát. Cậu bé tiến lại gần cánh cửa xiêu vẹo và gõ.

Một cậu bé khác cũng trạc tuổi cậu ta ra mở cửa. Cậu bé hỏi chú nhóc kia về căn nhà với những chiếc cửa sổ bằng vàng, cậu bé kia đáp: “Hẳn rồi, tôi biết” và mời cậu ta ngồi xuống ngoài lan can. Khi ngồi đấy, lúc cậu bé quay đầu lại nơi mà từ đó cậu ta đến, cũng chính là khi mà ánh hoàng hôn đang biến cửa sổ nhà cậu ta thành vàng rực.

Suy niệm:

Nhiều khi chúng ta cứ bác bỏ cái hiện tại và chỉ hướng đến những ảo tưởng, không chấp nhận thực tế. Vì thế, chúng ta không hài lòng với cuộc sống. Có những thánh giá để thanh luyện cuộc đời chúng ta, nhưng chúng ta chỉ tìm sự thoải mái, dễ giải, thỏa mãn tham vọng. Do đó, chúng ta sẽ không bao giờ có được hạnh phúc trọn vẹn và viên mãn.

Người ta có thể ôm giữ sự sống mình, nhưng người ấy sẽ mất tất cả những gì làm cho cuộc đời đáng sống và có giá trị cho người khác. Con đường phục vụ người khác, con đường làm trọn mục đích Thiên Chúa dành cho chúng ta, con đường dẫn tới thực sự hạnh phúc là dấn thân, sử dụng cuộc đời mình không ích kỷ, vì chỉ như thế mới tìm được sự sống trong đời này và trong cõi vĩnh hằng.

Lạy Chúa, xin cho con biết say mến thánh giá đời mình dù nó có chút sần sùi, gai góc nhưng có Chúa là sức mạnh sẽ giúp con vượt thắng.

14.07.2020

THỨ BA TUẦN 15 THƯỜNG NIÊN

Mt 11,20-24

Lời Chúa:

“Nếu các phép lạ đã làm nơi các ngươi mà được làm tại Tia và Xiđôn, thì họ đã mặc áo vải thô, rắc tro lên đầu tỏ lòng sám hối từ lâu rồi.” (Mt 11,21)

Câu chuyện minh họa:

Có thầy nọ sống đời tu hành rất mực thánh thiện. Không kể những lúc bắt buộc phải nhín chút thời gian dành cho các sinh hoạt cần thiết của đời thường, thầy luôn cố gắng thu xếp tối đa thời gian trong ngày để cầu nguyện, tụng kinh, ngồi thiền, v.v… Đầu óc thầy hầu như không còn chỗ nào trống trải cho các tà niệm sái quấy có thể thừa cơ len lỏi vào. Sau nhiều năm dài tu hành tinh nghiêm, cẩn mật như thế, thầy thấy mãn nguyện trước sự tiến bộ tâm linh.

Thế rồi khuya hôm nọ, sau khi xong cử thiền giờ Tý, thầy đi ngủ và mơ thấy mình dự một buổi tiệc lớn gồm toàn những bậc đạo cao đức trọng. Trong lúc chủ tiệc chưa ra tiếp khách, mọi người lần lượt được rước tới bàn ăn rất to và dài. Ai cũng có chỗ ngồi trang trọng theo đúng thứ bậc vì chủ tiệc đã gắn sẵn trên mặt bàn những tấm thẻ nhỏ ghi họ tên từng thực khách. Thầy thấy mình được vinh dự xếp ngồi gần chủ tiệc, nhưng ở vị trí thứ nhì. Vị trí thứ nhất dành cho người bán tạp hóa ở khu phố không xa nơi thầy cư trú.

Sáng hôm sau, thầy tìm tới tiệm tạp hóa, lựa một góc và nhẫn nại đứng quan sát rất lâu. Tiệm không lớn lắm nhưng lúc nào cũng có khách hàng vào ra nườm nượp. Chủ tiệm chẳng hở tay bán hàng, thu tiền, thối tiền… vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười, nói năng hòa nhã. Tuyệt nhiên không thấy chủ tiệm có cử chỉ, động tác đặc biệt gì tỏ ra ông đang tĩnh tâm hay cầu nguyện.

Nhân một lúc ngớt khách, thầy bước tới chào chủ tiệm và kể lại giấc mơ kỳ lạ. Chủ tiệm ôn tồn nói:

– Tôi cần chiết dầu ăn từ cái thùng hai mươi lít ra hai mươi cái chai xếp sẵn ở góc kia. Xin thầy giúp một tay. Đừng để chai nào đầy quá hay vơi quá. Đừng làm sánh dầu ra ngoài chai nhớp nháp. Lát nữa sẽ tiếp tục câu chuyện của thầy.

Thầy chiết dầu vừa xong thì đúng lúc chủ tiệm được ngơi tay bán hàng. Ông ta bước tới hỏi:

– Nãy giờ cắm cúi lo chiết dầu ra chai, trong đầu thầy có giây phút nào nhớ nghĩ tới Trời tới Phật không?

Thầy bẽn lẽn:

– Tôi làm không quen, ráng tập trung rót dầu vào từng chai theo đúng yêu cầu của ông, mệt toát mồ hôi. Do đó chẳng được phút giây nào rảnh trí mà nhớ nghĩ tới Phật Trời!

Chủ tiệm cười hiền:

– Nếu thầy bận bịu buôn bán như tôi cả ngày, lu bu quanh năm suốt tháng, thì tâm thầy ắt xa Trời xa Phật mịt mù luôn! Tôi không có phước lớn để được rảnh rang chuyên lo tu hành như thầy. Tôi chỉ ráng tập thành thói quen cho tâm tôi lúc nào cũng nhớ Trời nhớ Phật. Khi bán hàng cho khách tôi nguyện không để ai phải phiền lòng vì bị cân non đong thiếu. Khi chiều chuộng khách hàng tôi nguyện không để ai mích lòng vì thấy tôi thiên vị. Gặp khách hàng xấu tính, tôi nói cười nhã nhặn, thầm nhắc nhở: Thánh Thần giả dạng thường dân tới thử thách mình đây. Tôi tu như vậy đó, thưa thầy.

Suy niệm:

Đôi khi chúng ta thấy mình sống tốt lành, đạo đức thì hiển nhiên chúng ta hơn hẳn những người khác, xem nhẹ người khác. Nhưng thực tế Chúa chỉ nhìn bên trong tâm hồn chúng ta. Nếu chúng ta thấy mình tốt lành không cần phải ăn năn sám hối nữa thì chúng ta chẳng khác gì những biệt phái và Pharisêu. Đôi khi chúng ta hưởng những hồng ân đặc biệt Chúa ban mà chúng ta không biết tận dụng. Trước mặt Chúa, chúng ta là những con người tội lỗi nên cần phải khiêm tốn và sám hối luôn luôn.

Lạy Chúa, xin thánh hóa tâm hồn, và môi miệng chúng con để mỗi ngày chúng con sống đẹp lòng Chúa hơn

15.07.2020

THỨ TƯ TUẦN 15 THƯỜNG NIÊN

Mt 11,25-27

Lời Chúa:

“Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn.” (Mt 11,25)

Câu chuyện minh họa:

Một vị quan tể tướng đời Đường rất lừng danh và có lòng mộ đạo chân thành. Thầy của ông là một bậc cao tăng. Hai thầy trò rất tâm đồng ý hiệp với nhau, không phân biệt địa vị hay chức quyền. Ngày kia quan tể tướng bèn hỏi: Xin thầy giải thích kiêu căng nghĩa là gì? Thầy liền đổi sắc mặt, trợn mắt hỏi với một giọng khinh miệt: Mi hỏi ta gì đó, đồ ngu. Cử chỉ và lời nói bất ngờ ấy làm cho gương mặt quan tể tưởng đỏ bừng lên. Bấy giờ vị cao tăng mới ôn tồn nói: Thưa, đó chính là sự kiêu căng đấy.

Suy niệm:

Người kiêu căng không chấp nhận giới hạn của mình, không sẵn sàng đón nhận sự thật, thậm chí không biết mở lòng đón nhận Thiên Chúa. Lucifer kiêu căng nên bị lưu đày nơi hảo ngục; Adong-Eva muốn bằng Thiên Chúa nên bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng. Ngược lại, Đavid khiêm nhường sám hối đã được Chúa tha thứ và chọn dòng dõi ông làm nơi phát sinh Đấng Cứu Thế. Và Maria khiêm hạ với thân phận tôi tớ, được Chúa chọn làm Mẹ Đấng Cứu Thế…

Thiên Chúa yêu thương những người bé mọn, khiêm tốn vì họ chỉ biết cậy trông vào Chúa và xem mình không là gì trước mặt Chúa. Bé nhỏ trở thành điều kiện để được Chúa cho biết mầu nhiệm nước trời. Dầu là những người thông thái, biết nhiều hiểu rộng thì cũng phải trở nên bé nhỏ mới biết được Thiên Chúa. Vì chỉ nơi những tâm hồn khiêm tốn, con người mới tìm gặp vị Vua của cõi lòng.

Lạy Chúa, xin cho con khiêm nhu bé nhỏ để con dễ tìm gặp Ngài, và để con trao phó vào tay Chúa tất cả cuộc đời con.

16.07.2020

THỨ NĂM TUẦN 15 THƯỜNG NIÊN

Mt 11,28-30

Lời Chúa:

“Anh em hãy mang lấy ách của tôi, và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng.” (Mt 11,29)

Câu chuyện minh họa:

Sau khi chịu chức linh mục, cha Jean Vianney vì nổi tiếng nhân đức, giáo dân các giáo họ lân cận tuôn đến tham dự thánh lễ, nghe giảng và xưng tội. Một cha sở kia tức giận vì tín hữu bỏ mình đến với cha Vianney. Ông cha này đã viết thơ nhục mạ cha Vianney. Cha Vianney nhận thơ, vội tìm tới xin cha sở kia tha lỗi và khẩn khoản xin cha sở kia giúp trình Đức giám mục đổi Vianney đi vùng khác hay tốt hơn cho nhập dòng nào đó để khỏi làm phiền các cha lân cận. Trước thái độ khiêm hạ đó, cha sở kia quì mọp xuống xin lỗi và từ đó chọn cha Vianney là cha linh hướng.

Suy niệm:

Sự hiền lành thường dễ thắng bạo lực và dễ thuyết phục người khác hơn. Vả lại, sự hiền lành làm cho người ta dễ gần hơn. Hôm nay Chúa mời gọi chúng ta bắt chước gương mẫu của Chúa: hiền lành và khiêm nhường. Đồng thời ngài cũng muốn chia sẻ những khổ đau của con người bằng cách mời gọi chúng ta hãy mang lấy ách của Chúa, thì tâm hồn chúng ta sẽ được bình an. Ngài chính là người bạn đồng hành của chúng ta, là nơi nương tựa và là hậu thuẫn cho chúng ta trong hành trình đức tin. Vì thế, là môn đệ của Chúa chúng ta cũng được mời gọi chia sẻ những gánh nặng của anh chị em bằng tình yêu. Vì có tình yêu thì chúng ta sẽ làm được tất cả.

Lạy Chúa, xin uốn nắn tâm hồn con trở nên hiền lành và khiêm nhường trong lòng.

17.07.2020

THỨ SÁU TUẦN 15 THƯỜNG NIÊN

Mt 12,1-8

Lời Chúa:

“Nếu các ông hiểu được ý nghĩa của câu này: Ta muốn lòng nhân chứ đâu cần lễ tế.” (Mt 1,7)

Câu chuyện minh họa:

Truyện cổ Nga thuật lại rằng: Vào thời Trung cổ, Hoàng Tử Alexis cũng như bao vua khác sống trong cung điện nguy nga tráng lệ, trong khi dân chúng phải sống trong những khu xóm nghèo nàn tồi tệ. Thế nhưng, Alexis rất hiểu nỗi cơ cực của thần dân và cảm thương họ. Nhưng, dù cố gắng đến đâu, Alexis vẫn không thu phục được lòng yêu mến của thần dân. Vì thế, sau mỗi lần thăm họ trở về, ông thấy lòng mình buồn rười rượi.

Ngày sau, có một người lạ mặt đi vào khu xóm, ăn mặc đơn sơ, anh tự xưng là bác sĩ, anh săn sóc những người già ca, bệnh tật. Đặc biệt bác sĩ không lấy tiền thù lao, và còn phát thuốc miễn phí cho bệnh nhân.

Bác sĩ ấy trở thành người của xóm nghèo, được mọi người yêu mến kính phục. Ngày ngày, anh dàn xếp những cuộc cãi vã, tranh giành, hòa giải những thù oán, và giúp đỡ họ sống đúng với phẩm giá con người.

Bác sĩ trẻ đó chính là Hoàng Tử Alexes, người đã bỏ cung điện giàu sang đến với thần dân nghèo khổ và trở nên bạn bè để yêu thương, săn sóc và phục vụ họ.

Suy niệm:

Chúng ta luôn muốn mọi sự đều hoàn hảo mà không nhận ra tình yêu thương của người khác. Vì thế, chúng ta hay kết án nhau. Cũng như những biệt phái và Pharisêu, họ xem trọng lề luật mà không quan tâm đến tình trạng của con người. Nhưng Chúa Giêsu thì chú trọng đến con người và nỗi thống khổ của họ, và Ngài muốn chúng ta dùng lòng nhân  từ mà đối xử với nhau. Ý nghĩa cao cả của ngày Hưu lễ đã bị những người biệt phái và luật sĩ biến thành một gánh nặng chồng chất lên vai người dân; họ biến con người thành nô lệ cho lề luật: lề luật được tôn thờ, còn con người bị chối bỏ.

Chúa Giêsu đến để giải phóng con người. Ngài không đứng về phe nào, nhưng lấy con người làm trọng tâm. Chúa Giêsu tóm tắt tất cả lề luật vào một giới răn duy nhất là bác ái, yêu thương. Nếu chúng ta tuân giữ lề luật mà quên đi mối tương quan với anh em thì hẳn chúng ta đang trở thành những biệt phái mới.

Xin Chúa cho chúng ta biết tuân giữ và làm mọi sự vì lòng yêu mến Chúa và tha nhân.

18.07.2020

THỨ BẢY TUẦN 15 THƯỜNG NIÊN

Mt 12,14-21

Lời Chúa:

“Đây là người Tôi Trung Ta đã tuyển chọn, đây là người Ta yêu dấu. Ta hài lòng về Người…” (Mt 12,18)

Câu chuyện minh họa:

Quý Cao làm quan sĩ sư nước Vệ xử một người kia, kết tội chặt chân. Về sau, nước Vệ có loạn, Quý Cao chạy trốn, gặp ngay kẻ coi cửa thành làng mình đã kết tội chặt chân ngày trước.

Kẻ ấy bảo: Kia có chỗ tường đổ, ngài  trèo lên đó mà trốn.

Quý Cao đáp: Người quân tử không trèo tường.

Người ấy lại chỉ: Kia có lỗ hổng.

Quý Cao đáp: Người quân tử không chui lỗ hổng.

Người ấy lại nói: Ở đây có cái nhà.

Quý Cao chạy vào trong nhà đó để ẩn. Vì thế giặc không bắt được.

Giặc đi khỏi, Quý Cao hỏi người canh thành:

– Trước vì phép nước, ta chặt chân ngươi, ngươi phải thù ta mới phải. Sao ngươi không trả thù, lại ba lần chỉ lối cho ta trốn là ý làm sao?

Người kia đáp:

– Tội tôi đáng chặt chân, tránh sao khỏi. Ông không kết tội tôi, thì người khác cũng kết tội tôi. Lúc ông luận tội, ông cố xoay sở pháp luật để cứu tôi mà không được tôi cũng biết. Lúc đem ra chặt chân, nét mặt ông buồn rầu tôi cũng biết. Ông làm thế có vị riêng mình tôi đâu: Đó là tâm địa bậc quân tử. Tôi cứu ông là vì thế.

Suy niệm:

Chúa Giêsu đã là một gương mẫu cho chúng ta. Người là vị tôi trung của Chúa Cha, đẹp lòng Cha mọi đàng. Ngài luôn vâng phục thánh ý Cha và luôn làm cho Chúa Cha hài lòng. Đồng thời, Ngài cũng luôn kiên nhẫn với chúng ta, để chúng ta trở về với Chúa. Chính lòng nhân hậu của Chúa đã cải biến nhiều tâm hồn. Phần chúng ta, chúng ta có học nơi Chúa sự hiền lành và khiêm nhường chưa? Chúng ta có kiên nhẫn với anh chị em chúng ta không hay khi thấy một việc làm chướng mắt của họ, chúng ta vội kết án họ?

Những đòi hỏi của Phúc âm hôm nay bắt ta duyệt xét lại cách sống của chúng ta, đời sống cộng đồng cũng như đời sống cá nhân. Nói cách khác, khi người ta nhìn vào cách sống của chúng ta, người ta phải nhận ra hình ảnh một Đức Kitô kín đáo, nhân hậu và hiền lành.

Lạy Chúa, xin cho chúng con biết mạnh dạn thưa với Chúa: Xin hãy dùng con theo thánh ý Chúa, vì Chúa tạo dựng chúng con cho Chúa.

Têrêsa Mai An

Gp. Mỹ Tho