0
106

Cánh cửa của Năm Lòng Thương Xót đã khai mở. Năm của lòng yêu thương chữa lành được mở ra để đón nhận những tâm hồn bị tan nát. Thiên Chúa không chỉ thương xót trong năm nay thôi. Thực ra Ngài đã thương xót chúng ta từ đời đời. Ngài đã bao dung chờ đợi và tôn trọng chúng ta khi chúng ta còn là “cỏ lùng” vô dụng. Tôi mời bạn cùng nhau ta đọc một dụ ngôn về lòng thương xót.

“Đức Giê-su trình bày cho dân chúng nghe một dụ ngôn khác: “Nước Trời ví như chuyện người kia gieo giống tốt trong ruộng mình. Khi mọi người đang ngủ, thì kẻ thù của ông đến gieo thêm cỏ lùng vào giữa lúa, rồi đi mất. Khi lúa mọc lên và trổ bông, thì cỏ lùng cũng xuất hiện. Đầy tớ mới đến thưa chủ nhà rằng: “Thưa ông, không phải ông đã gieo giống tốt trong ruộng ông sao? Thế thì cỏ lùng ở đâu mà ra vậy? ” Ông đáp: “Kẻ thù đã làm đó! ” Đầy tớ nói: “Vậy ông có muốn chúng tôi ra đi gom lại không? ”  Ông đáp: “Đừng, sợ rằng khi gom cỏ lùng, các anh làm bật luôn rễ lúa.  Cứ để cả hai cùng lớn lên cho tới mùa gặt. Đến ngày mùa, tôi sẽ bảo thợ gặt: hãy gom cỏ lùng lại, bó thành bó mà đốt đi, còn lúa, thì hãy thu vào kho lẫm cho tôi.”

Ông chủ trong dụ ngôn xem ra không phải là một nhà nông chuyên nghiệp. Một nông dân gà mờ. Cỏ mọc trong ruộng muốn lấn át hết lúa, thế mà ông không cho nhổ. Đến là lạ! Nếu là một nông dân đúng chất, ông sẽ nhổ sạch hết đám cỏ lùng kia. Còn thời nay thì ông chỉ cần vài chai thuốc diệt cỏ. Thế là cỏ lùng “alê hấp”, biến! Nghề nông làm vậy thì được. Nhưng nếu cỏ lùng là người xấu, là việc xấu và tư tưởng xấu thì sao? Bằng chứng xã hội sau đây, ông chủ có nên nhỏ “cỏ lùng” đi ngay không?

Trên thế giới ngày nay vẫn tồn tại biết bao điều tàn ác. Nhà nước tự xưng IS giết người hàng loạt. Họ chặt đầu người rồi tung lên mạng để hù dọa các quốc gia, để lấy tiếng và để khích động những kẻ cuồng tín. Họ xả súng khủng bố giết người ở Paris (ngày 14.11.2015), ở Mỹ và nhiều nơi trên thế giới. Ở Việt Nam cũng xuất hiện không ít thảm án đau lòng. Nhiều khi chỉ vì những lý do hết sức vô lý người ta liền ra tay thủ ác. Có quá nhiều điều xấu và tội ác trong thế giới này.

Trong học đường, bạn bè cùng lớp đánh nhau vì bị khích bác, ghen tị. Lớp này ẩu đả với lớp kia. Nữ sinh tưởng hiền lành nhưng nay cũng tung chảo ra chưởng với bạn gái khác. Làm như chưa đủ, các em còn quay phim và tung lên mạng cho bàn dân thiên hạ nể sợ mình. Cái xấu hiển hiện và xuất hiện liên tục và ngày càng lấn át điều cao đẹp.

Nơi gia đình chúng ta cũng có không ít những tệ đoan bất chính. Người này nói xấu, chê bai người kia. Vợ chồng, cha mẹ, con cái lừa lọc và tranh giành nhau về tiền bạc quyền lực và địa vị. Các nạn bạo hành trong gia đình còn hoành hành. Vợ chồng xem như bao cát để thỏa cơn giận. Biết bao cảnh tan nát của gia đình do bạo lực gây ra.

Ngồi lại hồi tâm, ta cũng thấy nơi bản thân mình cũng có những tối tăm u ám. Ta vẫn có sự ghen tị và ích kỷ. Cỏ lùng trong ta cũng đang mọc lên ngày càng lớn và trổ bông. Ta vẫn còn những sự hèn hạ và xấu xa. Làm sao sự xấu bị loại trừ khỏi thế giới này đây?

“Ông chủ” Thiên Chúa tại sao vẫn để sự dữ tồn tại. Vì ông bao dung thương xót. Tại sao ông không nhỏ cỏ lùng ngay đi. Để chỉ còn toàn lúa tốt thôi. Thưa: vì ông hy vọng và kiên nhẫn chờ đợi mầm tốt sẽ nảy nở và trổ bông nơi con người. Cỏ lùng trong thực tế thì không trở thành lúa. Nhưng nơi con người thì khác. Con người có thể là “cỏ lùng” xấu xa hôm nay. Ngày mai có thể thành “lúa tốt” đẹp tươi. Trong con người có mầm giống lương thiện. Chỉ cần đủ điều kiện và nỗ lực tự thân, nó sẽ vươn dậy nhờ ân sủng mưa móc từ Trời ban cho.

Đứng trước sự dữ, ta muốn loại trừ. Ta ghét điều xấu. Nhưng ta cần tỉnh thức để tránh hai thái độ nguy hiểm: lầm tưởng về tha nhân và ảo tưởng về mình. Lầm tưởng về tha nhân khiến ta nghĩ họ là tội nhân không thể hoán cải. Ta đóng đinh người khác vào thập giá của sự kiện hay khoảnh khắc. Ta không nhìn thấy con người trong hành trình vươn tới. Có khi ta cũng nhận định như vậy về mình sau những sa ngã của bản thân. Ta đánh mất lòng cậy trông và giới hạn lòng thương xót của Chúa. Cái nhìn đúng đắn để nhận định là đặt người ấy trong quá trình phát triển với lòng bao dung thương xót. “Ông chủ” của chúng ta đã hy vọng, trông đợi và nhìn con người bằng ánh mắt ấy. “Cứ để cả hai cùng lớn lên cho tới mùa gặt” (Mt 13, 30). Ông đã chờ đợi và cho “cỏ lùng” cơ hội. Chúng ta cũng cần làm như vậy với “cỏ lùng” của người khác và “cỏ lùng” nơi mình. Vì nơi ta cũng có những “cỏ lùng” mà ta không biết vì ảo tưởng.

Rất nhiều khi bản thân ta ảo tưởng về mình. Ta nghĩ mình không bao giờ là kẻ xấu. Ta là quan tòa từ nhân với mình nhưng lại nghiêm khắc với người khác đến tàn độc. Đôi khi ta nghĩ mình là thánh. Ta đánh giá nhẹ tội của mình nhưng lại thêm sức nặng vào tội của người khác. Đây là một sai lầm nguy hiểm. Một trong những cách trả thù tàn độc nhất là làm cho kẻ thù ảo tưởng về chính hắn. Ma quỷ đã sử dụng “chiêu” này đối với chúng ta. Một ảo tưởng nguy hiểm khác là ta nghĩ mình miễn nhiễm với cái xấu. Thiên Chúa không “chích ngừa” cho ta “vắcxin” miễn nhiễm như thế. Ngài chỉ hướng dẫn và trợ lực cho chúng ta để chống lại và chiến thắng sự dữ.

Chúng ta chiến thắng sự dữ bằng cách nào? Câu trả lời rất đơn giản: là điều thiện. Khi bạn thắp lên một ngọn nến, bạn đã góp phần đẩy lùi bóng đêm. Càng nhiều ánh sáng, đêm tối càng bị đẩy xa. Mỗi người Kitô hữu chúng ta được giao cho nhiệm vụ là ướp mặn đời và làm nổi lên sự thiện trong “khối bột đời”. Bằng những giá trị Phúc Âm, chúng ta lan tỏa ánh sáng cho trần gian. Chúng ta đừng ngồi đó mà nguyền rủa bóng đêm. Nhưng hãy thắp lên một bó đuốc. Một ai đó đã nói câu rất chí lý này. Hay! Chúa cũng thế, Ngài mong ta làm điều tốt để giảm bớt “cỏ lùng”. Mỗi khi chúng ta làm “lúa tốt” là mỗi lần chúng ta làm cho “ruộng đời” bớt đi “cỏ dại”. Như vậy chúng ta cũng tạo ra chất xúc tác để làm biến đổi “cỏ lùng” nơi người khác và trong bản thân ta. Chúng ta khơi lên mầm lương thiện nơi môi trường ta sống, bằng lòng thương xót và kiễn nhẫn chờ đợi. Ta đã có được câu trả lời cho câu hỏi: vì sao không nhỏ cỏ lùng ngay đi.

Phụng Thiên