Được sáu tuổi cha nàng dẫn tới tu viện Montê Cassinô. Con trẻ được dâng hiến đã hỏi:
- Thiên Chúa là gì ?
Lúc mười tuổi, ngài được gửi tới đại học Naples. Các giáo sự đã khám phá ra dưới dáng vẻ nhút nhát của ngài, một trí khôn thượng thặng và một đời sống siêu nhiên sáng ngời với các đức tính hiền hòa, trong trắng và đức ái của ngài. Trong những kỳ nghỉ tại lâu đài cùng cha mẹ, ngài gắng sức trợ giúp người nghèo. Điều này làm cho chủ lâu đài phiền trách ngài. Tình yêu của ngài đối với người mẹ thật bao la và đã tạo nên mối dày vò suốt đời.
Khi chưa tốt nghiệp đại học, ngài đã quyết định vào dòng Đaminh. Lúc ấy dòng thành lập chưa được ba mươi năm. Gia đình ngài rúng động với ý tưởng một con người quý phái như vậy lại trở thành một tu sĩ dòng ăn xin. Ngoài ra họ còn mong mỏi rằng: một ngày kia, ngài sẽ còn làm điều gì đó, để phục hồi vận mệnh của họ bằng việc trở lại làm tu viện trưởng Montê Cassinô. Nghe được tin, các anh của ngài đang là sĩ quan trong quân đội, đã giận dữ. Họ bắt ngài trên đường đi Rôma và giam ngài dưới chân tháp của lâu đài. Gia đình gắng công vô ích khi nài nỉ, đe dọa và quyến rũ Tôma đổi ý.
Các anh ngài còn dùng tới một cô gái làng chơi để hại người nữa. Nhưng cương quyết, Tôma đã dùng cây củi cháy để xua đuổi nàng, rồi dùng than củi này vẽ lên tường hình thánh giá. Quỳ xuống trước hình thánh giá, Tôma với nhiệt tâm mạnh mẽ hơn bao giờ hết, lập lại lời hiến dâng đời mình cho Thiên Chúa. Được hai năm, các chị ngài đã cảm động trước sư cương nghị và những khổ cực của ngài, đã giúp ngài trốn qua cửa sổ bằng một cái thúng. Các tu sĩ Đaminh đợi ngài dưới chân tháp.
Tôma khấn dòng ở Naples, rồi đi bộ từ Roma tới đại học Colonia.
Trong môi trường học thức ưu việt này, ngài cố dấu kín các bước tiến khác thường của mình như ngài đã che kín vinh dự gia đình. Không khi nào ngài đã để cho người ta ngờ rằng mình là cháu của hoàng đế Barberoussa và là bà con của vua Frêdêric II cả. Khiêm tốn là bà hoàng của lòng ngài. Ngày kia một bạn học giảng bài cho ngài. Tôma phải là bậc thầy của anh, đã tiếp nhận bài học với lòng biết ơn. Đó là thói câm lặng của Tôma. Vì bình dị nên ngài bị coi là đần độn. Người ta gọi chàng trai to con này là con bò câm.
Nhưng thầy Albertô đã coi ngài như một thiên tài và tuyên bố:
- Con bò nầy sẽ rống lớn, đến nỗi những tiếng rống của nó sẽ vang dội khắp thế giới.
- Điều quan trọng không phải là cách phát âm của một từ ngữ, nhưng là biết khiêm tốn vâng phục hay không.
Nhưng không hoàn cảnh nào đã làm cho Tôma chia trí khỏi những suy tư sâu xa. Chẳng hạn tại bàn ăn của nhà vua, người ta thấy ngài bất chợt ra khỏi sự yên lặng của mình, đập mạnh lên bàn và kêu lên:
- Đây rồi, một luận chứng quyết liệt chống lại những người theo phái Manichêô.
Kinh nguyện, làm việc và ý chí là những yếu tố tạo nên sức mạnh của Tôma, ngài nói:
- Ai không cầu nguyện thì cũng giống như người lính chiến đấu mà không có khí giới.
- Cái búa mà quân thù bửa xuống.
- Phải muốn.
- Hỡi con, con đã viết cách xứng đáng về Ta, con muốn được thưởng gì ?
- Ôi lạy Chúa, con không muốn gì ngoài Chúa cả.
- Mỗi lần thấy và nói chuyện với ngài, tôi thấy như tràn ngập niềm vui thiêng liêng.
Nhưng cuối năm 1273 đột nhiên ngài ngừng viết. Khi dâng thánh lễ, ngài bỗng có linh nghiệm rằng mình không thể viết thêm được nữa. Réginald, thư ký của ngài thúc giục viết thêm, thánh nhân đã trả lời rằng: theo điều đã hiển hiện cho ngài thì tất cả chẳng ra gì:
- “Vì mọi điều tôi đã viết đối với tôi chỉ là rơm rác so với điều đã được mạc khải cho tôi thấy”.
Cảm thấy sắp chết, ngài tuyên xưng đức tin và khi rước lễ, ngài nói:
- Tôi tin vững rằng: Chúa Giêsu Kitô là Thiên Chúa thật và là người thật trong bí tích này, con thờ lạy Chúa, ôi Thiên Chúa, Đấng cứu chuộc con”
Năm 1323 ngài được phong thánh và được tuyên bố làm Tiến sĩ Hội Thánh năm 1567, Đức Lêô XIII đã đặt ngài làm Đấng bảo trợ các nhà thần học và các trường Công giáo.