Đó là một buổi chiều ảm đạm. Tôi nhớ rất rõ. Gió tốc hết mái lá căn chòi nhỏ. Cơn mưa to bắt đầu ập đến. Trời mù mịt. Mấy đứa nhỏ túm tụm như chim bị phá tổ, ướt nheo nhóc …
Đó là một mảng nhỏ trong bức tranh đường đời. Chọn con đường để đi, buông tay một người và bước về phía trước, không dám ngoảnh mặt nhìn lại vì sợ giọt nước mắt lăn dài làm nhụt chí, sợ khốn khó phía trước làm tôi chạy ùa lại … Tôi lặng lẽ bước đi, nghĩa là một dấu chấm định hình cho một khởi đầu mới.
Tuổi trẻ, sức trẻ đầy ắp trong trái tim hôi hổi bầu nhiệt huyết…
Gần hai mươi năm, một quãng thời gian đủ để suy gẫm. Lật lại từng tờ quá khứ mỏng manh, làn khói trắng phớt qua, chút sương mờ đọng lại, nụ hoa chưa nở gục xuống héo hắt, rồi ánh lửa được nhen nhóm bởi chút than tàn. Tôi bắt đầu nhặt đếm, trong đong đầy nước mắt có giọt hạnh phúc ngọt ngào. Tôi mỉm cười cho một đoạn đường được- mất, mất- được… Niềm vui đủ để trang trải cho một hành trình.
Mái lá năm xưa ẩn hiện, nơi đó chôn giấu kỷ niệm đẹp, nơi cất giữ những ân tình, nơi khó quên và sống mãi trong miền ký ức ngọt ngào.
Nơi đó có vết đau đâm thấu ngập trái tim, có những ngày tháng vất vưởng, có mấy giây muốn kết thúc một chặng đường và cuối cùng có một tia sáng hy vọng làm thức tỉnh mọi thứ, đẩy lùi hết bóng tối ra xa.
Niềm tin cất giữ trong lòng, niềm tin nhú mầm trong tim, niềm tin yêu được trao tay, bàn tay chìa ra nắm lấy bàn tay trong hiệp nhất yêu thương. Tất cả được kết tinh từ tràng hạt mân côi.
Maria sưởi ấm linh hồn tôi.
Trong khắc khoải cơn đau, lời thì thầm: Ma-ri-a…
Từng bước chân có dấu chân Người kề bên, từng nhịp tim có luồng sinh khí mới trao ban và trong giấc ngủ Người kề tay nhẹ nhàng gối đỡ đầu tôi, cho tôi giấc mơ Thiên đàng.
Đường đi nào cũng có thánh giá, lối rẽ nào cũng giăng đầy yêu thương. Tựa vào Người bám víu sợi yêu thương, thắt chặt vào lòng mến sắt son cùng Ngài tôi vững bước.
Hành trình còn phía trước, sóng gió nào rồi cũng sẽ có ngày bình yên. Vượt qua sóng lớn tâm hồn con trở nên bình lặng, trái tim con rộng mở, lối về nhà Cha đong đầy cỏ hoa nâng bước chân con.
Ngài chẳng đã từng bảo : Đường thập giá nở rộ vinh quang? Tin tưởng, bước đi vì thánh giá càng nặng vinh quang rạng ngời. Giọt máu túa ra trên vành gai là minh chứng, đầu gục xuống để bao linh hồn nhờ đó mà bay lên, vinh quang này được viết lên từ máu Cha chí thánh, chỉ có cặp mắt đức tin mới tỏ tường.
Tôi cúí xuống nhặt bước chân in đầy vết máu, lòng nhẹ nhõm cho một đoạn đường, gấp lại trang quá khứ xóa bớt muôn phiền, nhìn đồi Can-vê thẳng hướng, trong khát khao vươn tới chạm vào lòng Cha cực thánh.
Muốn đón lấy vinh quang là phải đạp lên khốn khó mà đi, mà phải đạp bằng thần khí và sức mạnh từ Đấng Chí Thánh. Sức con hèn yếu lắm khi gục ngã trên những vinh quang bạc tiền sa đọa thế gian. Ngày con nhìn thấy Người ta mang đến bạc tiền, con biện bạch để làm sáng danh Chúa, xây cung dinh nhà Chúa trú ngụ. Ngày con nhìn thấy người anh em đói nghèo con hắt hủi vì họ là mối bất an đời con. Đôi mắt Chúa nhìn con thương hại, uổn cho một đời con đi tìm ta và rồi lại hắt hủi ta…
Lý tưởng ngày xưa bạc màu héo úa, lý tưởng ngày xưa được con nhìn thấy khi ngồi trong căn nhà dột nát, để rồi cất bước ra đi.
Lý tưởng ngày nay sơn son phếch vàng, lý tưởng ngày nay lu mờ khi con ngồi giữa dinh ngai trần thế, để rồi tim con mai một nghèo nàn.
Con đi tìm và con lại đánh mất!
Suan Tran