Niềm vui nơi Thiên Chúa là sức mạnh của chúng ta, và trong Ngài, chúng ta khám phá ra chúng ta thực sự là ai. Đức Thánh Cha đã nói như trên trong bài giảng thánh lễ sáng thứ Năm 1 tháng Mười, lễ Thánh Têrêxa thành Lisieux, tại nhà nguyện Santa Marta. Đức Thánh Cha đặc biệt nhấn mạnh sự cần thiết phải nuôi dưỡng nỗi nhớ, hay lòng khao khát Thiên Chúa trong đời sống Kitô hữu.
Dựa trên bài đọc thứ nhất, trích từ Sách Tiên Tri Nơ-khe-mi-a, Đức Thánh Cha Phanxicô phân tích tâm trạng người Do Thái, người, sau nhiều năm dài sống lưu vong, cuối cùng đã trở về được Giêrusalem. Ngài nhắc lại rằng, trong những năm lưu đày tại Babylon, người Do Thái luôn nhớ đến quê hương của họ. Sau nhiều năm, ngày trở về cuối cùng đã đến, và cùng với ngày trở về này là quyết tâm xây dựng lại Giêrusalem, như được thuật lại trong bài đọc thứ nhất. Tiên Tri Nơ-khe-mi-a yêu cầu thày ký lục Ezra đọc cho mọi người nghe sách Lề Luật, và mọi người đều hạnh phúc, “Họ đang khóc trong niềm vui của họ, và cảm nhận được Lời Chúa như một niềm vui, và tất cả cùng nhau khóc vì vui mừng”
Niềm vui trong Chúa là sức mạnh của chúng ta
Làm sao chúng ta có thể hiểu được sự hợp lưu dữ dội này của cảm xúc, Đức Thánh Cha Phanxicô giải thích: “Đơn giản thôi. Những người này không chỉ đã tìm thấy thành phố của mình, thành phố nơi họ đã được sinh ra, thành phố của Thiên Chúa, nhưng khi nghe các Lề Luật, họ cũng khám phá ra bản sắc của mình, và vì thế họ đã khóc vì vui sướng”
“Họ khóc trong niềm vui, khóc vì họ đã gặp đúng căn tính, bản sắc đã bị suy yếu phần nào trong những năm sống lưu vong. Đó là một hành trình dài. Tiên Tri Nơ-khe-mi-a nói: ‘Đừng buồn nữa vì niềm vui nơi Thiên Chúa là sức mạnh của chúng ta’. Đó là niềm vui mà Chúa ban cho ta khi ta khám phá ra mình thực sự là ai – và tìm lại được bản sắc riêng của mình đã bị đánh mất trên đường đời, trong những năm lưu lạc – hoặc tự lưu đày chính mình khỏi tình yêu Thiên Chúa, khi chúng làm tổ ở chỗ này chỗ nọ, chứ không cư ngụ trong nhà của Chúa”.
Chỉ trong Chúa, chúng ta mới tìm được bản sắc thực sự của mình
Đức Giáo Hoàng đặt câu hỏi làm thế nào chúng ta có thể tìm thấy bản sắc của mình. Ngài trả lời như sau: “Khi anh chị em đánh mất đi những gì là của mình, ngôi nhà của mình, những gì là của riêng mình, anh chị em có nỗi nhớ, và chính nỗi nhớ này mang anh chị em trở về nhà. Với nỗi nhớ khôn nguôi ấy, những người này cảm thấy mình hạnh phúc, họ khóc vì vui mừng, vì nỗi nhớ thiết tha này mà họ nhận ra được căn tính thực sự của mình, và đã dẫn họ tìm lại được quê hương của mình một lần nữa. Đó là một ân sủng của Thiên Chúa”
“Lấy thí dụ khi chúng ta có đầy đủ thực phẩm, chúng ta không chết đói. Khi chúng ta cảm thấy an nhiên tự tại nơi chúng ta đang sống, chúng ta không cần phải đi đâu hết – thì tôi tự hỏi mình, và tất cả chúng ta cũng nên tự hỏi chính mình ngày hôm nay: ‘Tôi rất an nhiên tự tại, hạnh phúc như thế này, có phải là về mặt tâm linh tôi không cần bất cứ điều gì khác nữa trong tim tôi không? Có phải nỗi nhớ về Thiên Chúa đã tắt trong lòng tôi rồi chăng? Chúng ta hãy nhìn vào những con người hạnh phúc này, những người đã khóc và vui mừng. Một trái tim không có nỗi nhớ, thì cũng không biết đến niềm vui, là niềm vui thực sự, là sức mạnh của chúng ta, đó là niềm vui nơi Thiên Chúa. Một trái tim không biết nỗi nhớ là gì, không có khả năng cử mừng thật sự – và khi đó, cuộc hành trình dai dẳng trong nhiều năm này, chỉ kết thúc bằng một bữa tiệc”.
Chớ để lòng khao khát Thiên Chúa tàn lụi trong trái tim chúng ta
Đức Thánh Cha Phanxicô nhấn mạnh rằng những người dân hân hoan với niềm vui vì họ đã “hiểu những lời đã được công bố cho họ. Họ đã phát hiện ra rằng, chính là nỗi nhớ – một nỗi khao khát khôn nguôi trong lòng – làm cho họ cảm thấy bị thúc bách tiến về phía trước”.
“Chúng ta hãy tự hỏi mình nỗi nhớ về Thiên Chúa của chính chúng ta như thế nào đây: liệu chúng ta có hài lòng, liệu chúng ta có hạnh phúc an nhiên tự tại với tình trạng hiện nay, liệu chúng ta có hàng ngày mong mỏi tiến về phía trước? Nguyện xin Chúa ban cho chúng ta ân sủng này, đó là không bao giờ, đừng bao giờ dập tắt nơi con tim chúng ta lòng khao khát Thiên Chúa”
(Đặng Tự Do, VCN 01.10.2015)