“Dân này tôn kính Ta bằng môi bằng miệng, còn lòng chúng thì xa Ta” (Mc 7, 6)
Chúa làm thinh để con lừa dối Chúa
Chúa chẳng mất gì, con mất bình an
Bởi trong con chẳng có chút đàng hoàng
Một mất nết, một hoang đàng, hư đốn
Giữa cuộc đời được người ta nể trọng
Mà linh hồn thì trống hoác, trống huơ
Môi miệng con câu kinh nguyện ngọt vờ
Còn trái tim đẫn đờ như chết lặng
Có ai biết trong lòng con thiếu nắng
Nào ai hay hồn lạnh vắng, hoang vu
Ngoài miệng con cả ngàn tiếng Giê-su
Trong tâm khảm mớ hư phù phàm tục
Ngày dối gian, đêm về ngàn thổn thức
Cứ như là con mắt Chúa đâu đây
Tội lỗi con ai đó đã phơi bày
Chất chồng mãi cao đầy lên như núi
Dám xin Chúa thêm một lần rửa tội
Sạch hồn con, sạch thói dối, thói gian
Và cho con tìm lại được bình an
Khi yêu Chúa với tấm lòng chân thực…
Gã Tuần Phiên, 28-8-2015
Trích chùm thơ 234
http://gpphanthiet.com/